Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3053: Cha nuôi

“Mời vào"
Lâm Bắc Thần nói.
Cửa lớn văn phòng làm việc bị đẩy ra.
Hai người tiến vào trong.
Người đi trước rõ ràng là Tổng cục trưởng Đặc Pháp Cục Lê Hoằng Nghị, người đi theo phía sau là đóa hoa của Tổng cục - Từ Vân.
Lâm Bắc Thần hơi giật mình.
Vị cấp trên cá muối sao đột nhiên lại đến thế?
“Bái kiến đại nhân” Lâm Bắc Thần cung kính hành lễ, tò mò hỏi: “Đại nhân, ngài đây là..
Lê Hoằng Nghị bỏ qua hắn.Bước nhanh đến trước mặt Lý Anh, vị Vương đường đường chính chính cao cao tại thượng của Đặc Pháp Cục cung kính cúi người, giữ tư thế trang nghiêm mà trước đây chưa từng có, nói: “Vãn bối Lê Hoằng Nghị, ra mắt lão tướng quân"
Lý Anh nhìn thấy Lê Hoằng Nghị, nụ cười trên mặt thu liễm đi mấy phần, chậm rãi gật đầu, ừ một tiếng.
Trên mặt Lê Hoằng Nghị lộ ra nụ cười khổ.
Hắn biết, lão tướng quân bất mãn với hắn vì những năm gần đây vẫn luôn phong lưu phóng đãng không làm việc đàng hoàng, vội vã cười hùa, nói lời hay ho.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Từ Vân.
Người nọ cười đáp: “Thời gian trước đại nhân từng lịch luyện trong quân đội, từng hiệu mệnh dưới trướng Lý lão tướng quân. Nói đi nói lại, Lý lão tướng quân cũng được xem là cấp trên cũ của Cục trưởng"
Ồ.
Hóa ra là như thế.
Lâm Bắc Thần bừng tỉnh đại ngộ.
Đồng thời cũng không nhịn được mà cảm khái, cha nuôi giao thiệp rộng thật đấy, đến cả loại người như Lê Hoằng Nghị vậy mà cũng từng là thuộc hạ dưới trướng.
“Hừ, cấp trên cũ Lý Anh vừa nghe liền hừ khẽ một tiếng, nói tiếp: “Lão phu không dám nhận"
Từ Vân vội tiến lên trước, mặt cười như gió xuân, nói: “Lão tướng quân chớ trách, thật ra sau khi ngài vào tù, Tổng cục đại nhân cũng đã ngầm cố hết sức lực thử nghĩ cách trợ giúp. Đáng tiếc lại không có ích gì? Lý Anh gật đầu với Từ Vân, coi như đáp lại. Rõ ràng là có quen biết với bông hoa của Đặc Pháp Cục.
Nhưng thái độ vẫn rất lãnh đạm như trước.
Lâm Bắc Thần cười.
Hắn tiến đến, nói: “Hóa ra Tổng cục đại nhân đã từng là binh sĩ dưới tay cha nuôi. Thế không phải là trùng hợp lám sao?"
“Cha nuôi?"
Lê Hoằng Nghị và Từ Vân trăm miệng một lời kinh ngạc thốt lên.
Lâm Bắc Thần vội vàng khoát tay nói: “Đừng gọi bậy, không phải ta, người ta gọi là Lý lão tướng quân.
Lê Hoằng Nghị: ???
Ta mẹ nó cũng đâu có gọi ngươi đâu.
“Cha nuôi, đây là người lãnh đạo trực tiếp của ta.
Lâm Bắc Thần tới gần hoà giải, nói: “Chính là Lê đại nhân, bỏ qua sự phản đối của mọi người để đề bạt ta, còn tùy ý ta lung tung gây sự, uỷ quyền cho ta làm việc... Cha nuôi, nể mặt ta đi?
Lúc này, biểu cảm trên mặt Lý Anh mới tốt hơn một chút.
“Được rồi"
Hắn gật đầu với Lê Hoằng Nghị.
Lê Hoằng Nghị như được đại xá, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, Lý lão tướng quân là một người cứng rắn công chính vô tư cỡ nào, chẳng biết bị Lý Thiếu Phi rót canh mê hồn gì, thế mà coi trọng hắn như thế?
Nói thật ra, nếu biết được đám người Tần Nhược gặp phải chuyện gì, nếu lúc này trong tay Lý lão tướng quân có một cây đao đồng thời chỉ có thể chém chết một người, vậy thì người mà hắn muốn chém chết kia, chắc chắn là Lý Thiếu Phi mà không phải hắn.
Lê Hoằng Nghị bưng trà, rụt rè cười làm lành, lấy lòng Lý lão tướng quân.
Có thể nhìn ra được, hắn làm như thế là bởi vì tôn trọng mà không phải bởi vì muốn lấy được thứ gì từ Lý Anh. Bên kia.
Từ Vân đưa mắt ra hiệu cho Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần hiểu ý.
Hai người di chuyển tới góc bên kia của văn phòng lớn.
“Phần thưởng của ngươi đã được gửi tới"
Từ Vân lấy ra một quyển sách nhậm chức bằng đồng thau lóng lánh rực rỡ: “Chiến bộ chủ một tinh của Huy Diệu thành, có quyền tự thành lập một chiến bộ có quy mô không quá 100.000 người, tự nghĩ ra phiên hiệu và tên xây dựng chiến bộ trong vòng nửa năm, sau đó tiếp thu kiểm tra, đạt tới tiêu chuẩn chiến bộ một tinh thì tính là thành công nhậm chức.
Lâm Bắc Thần vui mừng ra mặt.
“Từ tỷ tỷ làm việc đâu ra đó."
Hắn tiếp nhận sách nhậm chức, chỉ thấy quyển sách đồng thau ánh vàng rực rỡ kích thước tương đương một quyển sách bằng giấy bình thường, mặt trước có huy hiệu đao kiếm của Huy Diệu thành, mặt sau là hình ảnh Đế Hoàng. Mở ra quyển sách, bên trong có tổng cộng mười trang, trên mỗi một tờ đều có 10.000 cái khe lõm, cẩn thận đếm số, tổng cộng có 100.000 cái khe lõm.
Cái này dùng để đăng tải thành viên của chiến bộ.
Có thứ này, Lâm Bắc Thần rốt cuộc xem như lẫn vào nội bộ của Huy Diệu thành. Một tay đặc vụ, một tay quân quyền.
Hai tay nắm chắc.
Hai tay đều phải giữ chặt.
Sau đó lại phối hợp với thực lực cá nhân mạnh mẽ.
Đến lúc đó, ai dám chống lại ta?
Lâm Bắc Thần không nhịn được nở nụ cười.
Từ Vân nhắc nhở nói: “Hiện tại vui mừng vẫn còn sớm. Huy Diệu thành có yêu cầu cao đối với binh lính của chiến bộ. Tiêu chuẩn thực lực thấp nhất của binh lính chiến bộ một tinh là cấp Vực Chủ, trong đó yêu cầu về thực lực của thiên tướng, chủ tướng của chiến bộ càng cao hơn một chút, tiếp theo là yêu cầu về quân nhu, quần áo giáp, vũ khí, tinh hạm, Chiến Tranh Bảo Lũy, vv... Không có thứ nào là không cần tiêu tốn tiền bạc... Chỉ có thời gian nửa năm để xây dựng một chiến bộ một tinh, yêu cầu này có thể nói là vô cùng khắc nghiệt.
“Ta có cha nuôi, ta sợ cái gì?
Lâm Bắc Thần đúng lý hợp tình mà nói.
1275 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận