Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2861: Không thích hợp

"Đại họa?"
Lâm Bắc Thần nói xong, đưa tay lại cho một cái tát, tát Tôn lão đầu xoay ngược thêm một ngàn tám trăm độ nằm nghiêng tại chỗ, nói: "Nếu đã gây hoạ, vậy thì gây họa lớn một chút...con người ta, chính là thích lớn Phanh phanh phanh.
Hắn trực tiếp cưỡi trên người của lão Tôn đầu, rồi lại cho một trận.
"A, ngươi dám đánh ta, a, tôn tử của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.."
Lão Tôn đầu quỷ khóc sói gào, thu hút sự chú ý của vô số người.
Rất nhiều người biết nội tình, ngay lập tức đều thay đổi sắc mặt.
Hỏng rồi.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Chủ quản cửa hàng mặt tiền Luyện Gia, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Sau mấy chục hơi thở.
Bên ngoài mười mấy thân ảnh vội vã chạy đến.
Tiết Ngưng Nhi nhìn lướt qua, sắc mặt cuồng biến.
Một người cầm đầu, thân mặc chế phục của Đặc Pháp Cục, thân hình cao lớn, khuôn mặt râu quai nón, bên hông treo Thước Kiếm Thanh Đồng tượng trưng cho thân phận của Đặc Pháp Cục, hung thần ác sát xông vào.
Chính là tôn tử của Tôn lão đầu Tôn Hạo.
Đi theo phía sau Tôn Hạo là ba tên giáp sĩ của Đặc Pháp Cục.
Lâm Bắc Thần ngừng tay, không để ý Tiết Ngưng Nhi đang âm thầm đưa làn thu thuỷ, ngược lại rất là hiếu kỳ nhìn về phía người xông tới.
Hả?
Đây không phải là người quen biết cũ sao?
"Hạo nhi, con rốt cuộc đã đến rồi, nhanh, bắt lấy cái tên tiểu tạp chủng này, đừng để hắn chết quá dễ dàng."
Lão Tôn đầu đứng lên, máu me đầy mặt gào thét.
Nhưng mà, Tôn Hạo không nhúc nhích.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần. "Sững sờ ra đó làm cái gì? Mau bắt hắn lại đi"
Tôn lão đầu lại thúc giục.
Tôn Hạo vẫn không hề nhúc nhích.
Lâm Bắc Thần nở nụ cười, nói: "Đây thật sự là duyên phận mà, nhanh như vậy, chúng ta lại gặp mặt rồi"
Tôn Hạo sờ lên gương mặt của mình.
Còn hơi đau.
Hôm nay người xui xẻo bị Lâm Bắc Thần tùy tiện tìm một cái cớ tát bay ở cổng của Đặc Pháp Cục, chính là hắn.
"Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắn giả bộ như dáng vẻ giải quyết việc chung.
Ba~.
Lâm Bắc Thần đi lên liền đánh.
"Con mẹ ngươi giả bộ hồ đồ với ta đúng không?"
Hắn vừa đánh vừa chửi, ra tay rất nặng, không chút lưu tình, nói: “Chẳng trách lão già này có dũng khí lừa ta, nhất định là tên cẩu vật nhà ngươi ở phía sau sai khiến, nói, có phải là ngươi hay không, có phải ngươi hay không?"
"Không phải ta, ta không có, thật sự không có"
Tôn Hạo không dám đánh trả, vừa trốn tránh, vừa cầu xin tha thứ, liên tục nói: "Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận"
Một màn này, khiến những người khác nhìn thấy mà choáng váng.
Tôn lão đầu cũng không gào khan nữa.
Gian xảo như hắn, há lại có thể không rõ?
Tiết Ngưng Nhi há hốc miệng, có thể nhét vào một lần hai quả trứng gà.
Tôn lão đầu thấy tình huống không đúng, lặng lẽ xoay người rời đi.
"Đứng lại"
Lâm Bắc Thần liền túm giữ, nói: "Ta cho ngươi đi rồi sao?"
Tôn lão đầu cứng cổ, ngoài mạnh trong yếu mà nói: "Không bán, ta không bán...tiền đặt cọc của ngươi ta trả lại cho ngươi"
"Hiện tại là chuyện có trả lại tiền đặt cọc hay không sao?"
Lâm Bắc Thần nói: "Là chuyện tên điêu dân nhà ngươi doạ dẫm ta"
"Đại nhân, ngươi đừng vu oan hãm hại ta"
Tôn lão đầu không nhịn được mà phản bác.
"Thật xin lỗi, Đặc Pháp Cục chính là có thể muốn làm gì thì làm"
Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời cười to: "Ngươi làm gì được ta?"
Cuối cùng, trong cái nhìn nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người, Tôn lão đầu cùng Tôn Hạo bị Lâm Bắc Thần đánh cho mặt mũi bầm dập, cuối cùng hạ giá năm mươi vạn Hồng Hoang Kim, hoàn thành việc xác định quyền của Lộng Kiếm Cư, ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm thóc.
Ông cháu hai người chạy trối chết.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt... Huyệt Thái Dương.
Trong lòng hắn trào dâng một tia nghi hoặc: Tính chịu đánh của Tôn lão đầu này, nhìn không giống như là người có thể sở hữu được hào trạch như Lộng Kiếm Cư, tại sao quyền tài sản của căn nhà này lại ở trong tay của hắn?
Hơn nữa, hôm nay việc đe doạ này cực kỳ không có đạo lý.
Tôn lão đầu hoàn toàn chính là đang cố ý kiếm chuyện.
Hắn còn chưa rời khỏi cửa hàng mặt tiền Luyện Gia, đột nhiên bên trên tinh thể đầu cuối, liền nhận được tin nhắn.
"Hả?"
"Cho ta nhiệm vụ mới?"
"Điều tra tên thích khách có danh hiệu là Thứ Thống Lâm Bắc Thần xem xong, trong lòng lại hiện ra một tia cảm giác kỳ dị.
Hoa Vũ Kiếm này làm cái gì vậy, không phải đã nói nhiệm vụ duy nhất của mình là canh chừng Thổ Phỉ Ca sao?
Tại sao lại thêm đồ ăn cho mình? Đây là giá tiền của việc khác, bỏ đi thôi, có thời gian rồi nói.Hắn trực tiếp dẫn theo Tiết Ngưng Nhi, trở về Lộng Kiếm Cư làm việc. Là thật sự làm việc.
Tiểu môi giới hỗ trợ liên lạc với người khai hoang đến trình diện.
Lâm Bắc Thần thì trở lại mật thất, tiếp tục tu luyện.
Ngày hôm sau.
Toàn bộ Lộng Kiếm Cư rực rỡ hẳn lên.
"Công tử, trong linh điền cần gieo giống, trong thú uyển cần nuôi linh thú, cùng nô bộc, hộ vệ cần ngài tự mình quyết định, phương diện khác, ta đều đã giúp ngài sắp xếp xong xuôi"
Tiết Ngưng Nhi nháy đôi mắt tư lan to tròn nói.
Lâm Bắc Thần gật gật đầu: "Vất vả rồi"
"Có thể cống hiến sức lực cho thiếu gia ngài, là vinh hạnh của nô gia"
Tiết Ngưng Nhi thẹn thùng nói.
"Đừng gọi ta là thiếu gia Lâm Bắc Thần nói: "Gọi ta công tử là được rồi"
Thiếu gia, đó là xưng hô thuộc về Thiến Thiến và Thiên Thiên.
Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa nặng nề.
"Mở cửa mở cửa"
Có người ở bên cạnh thô lỗ phá cửa, vừa nói: "Lý Thiếu Phi, mau cút ra đây, sự việc của ngươi đã bại lộ, lập tức đi cùng chúng ta một chuyến.
Lâm Bắc Thần: "???"
Ta lại làm cái gì rồi sao?
Làm sao suốt ngày đều là chuyện chứ.
Mở cửa nhìn, người xuất hiện ở ngoài cửa, rõ ràng là người của Đặc Pháp Cục.
Một người trong đó, là Tôn Hạo hôm qua chịu đánh hai bữa.
"Ngươi... Da lại ngứa rồi à"
Lâm Bắc Thần rất kỳ quái.
Tên này lại dám mang người đến đập cửa của mình?
Bị điên rồi à?
"Lý Thiếu Phi, gia gia của ta chết rồi, là bị ngươi đánh chết.." Tôn Hạo nhìn Lâm Bắc Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thù này không báo, cho dù ta có liều mạng chết không có chỗ chôn, cũng phải báo thù, đi cùng chúng ta một chuyến đi"
Một đêm không gặp, hắn lại không sợ Lâm Bắc Thần nữa.
1084 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận