Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2196: Phong ấn đáng sợ cùng thiên thanh cổ quái (2)

Đây chắc chắn là kết cục tốt nhất. Tất cả còn có khả năng vãn hồi.
Còn bảo lưu lại hạt giống của hi vọng.
Hắn lại lần nữa quay về Vân Mộng thành, phát hiện những bình dân được Dạ Vị Ương liều chết bảo vệ kia, bọn hắn vốn không hóa đá, mà là còn sống, chỉ có điều cũng ở dưới phong ấn, từng người một đứng im bất động, giữ tư thế sau cùng... Không giống với tượng đá chính là, sinh cơ trong cơ thể của bọn họ mạnh mẽ tràn đầy, chỉ cần phong ấn kết thúc, trong nháy mắt liền có thể sống lại, giống như đè xuống nút "Tiếp tục phát trên màn hình TV.
Thật tốt.
Nỗ lực cùng sự bảo vệ của Dạ Vị Ương đã đạt được kết quả tốt nhất.
Lâm Bắc Thần lại di chuyển tức thời đi tới vài toà đại thành khác, cùng đại doanh của lục địa Hải tộc. Nhưng phàm là trong thành thị có thần nhân, cường giả cùng trận pháp cực lực bảo vệ, vậy mà đều có số lượng sinh linh trí tuệ khác nhau vẫn còn tồn tại. Trên mặt của Lâm Bắc Thần dần dần hiện lên nụ cười.
Hắn cực kỳ hưng phấn, cực kỳ vui mừng.
Bởi vì cái giá mà những bằng hữu người thân kia của hắn không tiếc thân mình bỏ ra, đã được đền đáp.
Đây là huy hiệu tốt nhất đối với bọn hắn. Tiếp theo đây, đến lượt hắn tiếp nhận trách nhiệm của bọn họ đi hết quãng đường còn lại.
Lâm Bắc Thần lại quay về Vân Mộng thành.
Bởi vì hắn phát hiện một số chuyện kỳ quái.
"Rù - rù - rù.."
Trong thành đột nhiên truyền đến tiếng ve kêu vô cùng rõ ràng, trong trẻo và vô cùng có vấn luật. Trên mặt của Kiếm Tuyết Vô Danh và Tần chủ tế hiện ra vẻ chấn kinh.
Dưới lực phong ấn như vậy, thời gian của toàn bộ đại lục đều đã đình trệ, tại sao còn có thể có tiếng ve kêu? Là ve như thế nào, tiếng kêu có thể phá phong ấn?
Ba người lần theo nơi phát ra âm thanh mà tìm kiếm.
Cuối cùng, đi tới bên ngoài một chỗ nhà cao cửa rộng.
Lâm Bắc Thần sững sờ.
"Đây là Lâm trạch. Là nhà của ta?"
Thiền thanh kỳ dị quỷ quyệt, chính là từ trong địa viện của Lâm gia ngày trước truyền ra, từng tiếng rõ ràng, thậm chí còn có một chút cảm giác mỹ diệu của âm nhạc.
Lâm Bắc Thần có chút bối rối.
Từ sau khi bị Bắc Hải Nhân Hoàng chính thức chứng nhận là não tàn đồng thời tịch thu tài sản, hắn cũng không trở lại nơi này, nhiều lần qua tay, toà nhà này sau đó mặc dù do phía quan chức trả lại cho Lâm đại thiếu quật khởi, nhưng cũng đã bỏ trống rất lâu. Theo lý mà nói, nơi này sớm đã là một tòa nhà bỏ hoang.
Không ngờ rằng lại còn có thể xảy ra chuyện thần bí.
Bước vào xem thử.
Lâm Bắc Thần chậm rãi đẩy cánh cổng của Lâm Trạch ra. Khoảnh khắc cất bước tiến vào, toàn thân chợt nhẹ đi.
Phong ấn chi lực biến mất.
Bên trong toàn viên cũng không tồn tại bất kỳ khí tức phong ấn nào.
Một loại sức mạnh kỳ diệu khác, bao phủ nơi này.
"Chi chi chi."
Tiếng kêu của Quang Tương vang lên.
"Thân ca? !". Tiêu Bính Cam đang ngồi xổm ở cửa ra vào của tiền sảnh ăn đùi heo, nhìn thấy Lâm Bắc Thần cũng hưng phấn nhảy bổ tới.
"Hu hu, thiếu gia, người cuối cùng vẫn sống sót trở về, ta cứ nghĩ người chết rồi" Vương Trung gào thét xông tới, ôm lấy đùi của Lâm Bắc Thần, nước mắt nước mũi tèm nhem nhảy bổ tới.
"Chết đi, lão cẩu vô dụng nhà ngươi"
Lâm Bắc Thần hất đùi lên, sau đó đá một cước.
Vương Trung run rẩy, lập tức mặt mày hớn hở rên rỉ: "A, chính là cảm giác quen thuộc này, rất mỹ diệu... Thiếu gia, lão nô suýt chút nữa cho rằng người không còn nữa."
"Cẩu vật, nói một câu hay ho đi" Lâm Bắc Thần tức giận nói. Nhưng mà trong lòng hắn vô cùng hưng phấn. Quang Tương, Tiêu Bính Cam cùng Vương Trung cũng được coi là một trong những nhân thân thân cận nhất của mình, không biến thành tượng đá, đây là số lượng ít tin tức tốt.
"Đúng rồi, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Lâm Bắc Thần dò xét tứ phía, nói: "Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chi chi chi..."
Quang Tương giơ móng vuốt tiến hành đoạt đáp. Ba-.
Lâm Bắc Thần một bạt tai đập bay nó, nói: "Không biết nói tiếng người thì đảo loạn cái gì, làm giống như ta có thể nghe hiểu vậy... cát sang một bên chơi trứng đi" "Rống."
Bên cạnh truyền đến tiếng rống của Tiểu Tra Hổ. Hả? Cái tên lạt kê hổ vậy mà cũng ở đây?
Còn dám uy hiếp ta.
Lâm Bắc Thần đi qua lại cho một cái tát đánh bay nó.
Quang Tương cùng Tra Hổ phụ tử hai người ôm nhau run lẩy bẩy, với vẻ mặt ai oán.
"Thiếu gia, lão nô cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đang ở Vân Mộng thành chờ đợi, đột nhiên liền bị một cỗ lực lượng thần bí, truyền tống đến lão trạch, cho tới tận bây giờ, trước khi các người đến, chúng ta không mở cổng chính ra được, căn bản là không ra ngoài được."
Vương Trung vội vàng trả lời. Lão cẩu này trông có vẻ cũng hồ đồ. Tiêu Bính Cam cất cái giò lợn màu đỏ đi, nói: "Thân ca, ta cùng A Quang, còn có Tra Hổ cùng đi tìm kiếm khuyết long trụ, kết quả gặp phải sự biến hóa đáng sợ, dường như biến thành tượng đá, sau đó xảy ra chuyện quỷ dị, bên tai xuất hiện thiền thanh, chờ đến khi kịp phản ứng, đã bị phong ấn ở trong tiểu viện này, nhìn thấy quản gia Vương cũng ở đây.
Lại một tên hồ đồ. Nhưng mà dù sao cũng có chút manh mối Thiền thanh.
Mấu chốt ở chỗ thiên thanh.
1169 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận