Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1981: Chênh lệch

“Khụ khụ.”
Lâm Bắc Thần há miệng phun ra một ngụm máu, cười lạnh: “Chênh lệch?” Lời còn chưa dứt.
Trong cơ thể Lâm Bắc Thần truyền ra tiếng cách cách cách.
Giống như tiếng kim cương va chạm vào nhau.
Một sức mạnh tân sinh lưu chuyển dọc theo tứ chi, phân tán ra toàn bộ cơ thể.
Xương cốt vỡ vụn, cơ bắp lõm xuống...
Những phần cơ thể bị phá hư bắt đầu sinh trưởng, phục hồi như cũ.
Sức mạnh tân sinh huyền bí có hiệu quả trị liệu không gì sánh kịp. Cơ bắp toàn thân Lâm Bắc Thần có thể dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được khôi phục lại bình thường.
Răng rắc.
Đốt sống cổ bị gãy cũng nhanh chóng phục hồi.
Hắn vặn vẹo cái cổ của mình.
Cảm giác thoải mái giống như vừa mới mát xa xương cổ.
“Có phải ngươi bất ngờ lắm hay không?”
Lâm Bắc Thần nhìn gương mặt kinh ngạc của Phan Đa Tình, chậm rãi “kéo” mình ra khỏi vết lõm trên vách đá, phiêu phù giữa hư không.
Lúc này, tất cả thương thế trên cơ thể hắn nhanh chóng biến mất.
Trong cơ thể của hắn chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, xương cốt tản ra ánh sáng tinh thể pha lê màu bạc, thậm chí còn mơ hồ hiện ra ánh sáng đủ màu nhàn nhạt.
Xương như kim cương, thịt như đá. Đây là một cảnh giới hoàn toàn mới.
Giọng nói của trợ lý điện thoại thông minh vang lên trong đầu Lâm Bắc Thần: “Căn cứ theo hệ thống kiểm trắc, cường độ nhục thân của ngài đã đạt đến...”
AP vận chuyển đến cực hạn, đạt đến trình độ đại viên mãn.
Cảnh giới tăng lên, dẫn đến hiệu quả chữa trị cũng tăng lên, giúp cho trạng thái của Lâm Bắc Thần khôi phục lại trình độ đỉnh phong trước đó. Dựa trên cơ sở này, uy áp của nó không ngừng tăng lên rất cao.
Lâm Bắc Thần thỏa mãn rên rỉ một tiếng.
Vô Tướng Kiếm Cốt đại pháp thật tốt.
Tuy nhiên, lần nào cũng phải để người ta đánh tê người mới có thể đột phá cảnh giới BUG, quả nhiên là một thiết lập rất không nhân tính hóa. Không biết tác giả đã bị ngược đãi đến cỡ nào mới sáng tạo ra một môn công pháp như thế.
“Chênh lệch mà ngươi nói vừa nãy chính là chỉ cái này sao?”
Lâm Bắc Thần nhìn Phan Đa Tình, mỉm cười ngoắc ngoắc tay, ngả ngớn nói: “Hai cấp đảo ngược... Ha ha, bây giờ hình như đến lượt ta rồi.”
Sự kinh ngạc trên mặt Phan Đa Tình chậm rãi giảm xuống. Hắn hoàn toàn có lòng tin với sức mạnh của mình.
“Đúng là khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng...” Hắn há miệng lên tiếng, nhưng nói được một nửa...
Oành.
Một luồng quyền kình đánh bay hắn.
Hiển nhiên, sức mạnh của Lâm Bắc Thần đã tăng lên.
Đạt đến trình độ đủ để cho hắn rung chuyển.
Nhưng như thế thì sao?
Phan Đa Tình hơi phát lực, cơ thể đã thăng bằng trở lại.
Lúc này, thân hình Lâm Bắc Thần khẽ động, dưới chân đạp mạnh vào mặt cầu băng nham, trong nháy mắt đã bay đến trước người Phan Đa Tình, sau đó đánh ra một quyền.
Ánh mắt Phan Đa Tình hiện lên sự lạnh lùng và mỉa mai.
Hắn nhấc một cánh tay đón đỡ, cánh tay phải đưa ra đằng sau, nắm chặt nắm đấm.
Đây là tư thế bày quyền đơn giản nhất nhưng có lực sát thương đủ nhất.
Tay phải có đủ sức mạnh Đại Nhật Kim Lân Thân mười phần. Khoảnh khắc tiếp theo, nó sẽ bộc phát như thiên hà cuốn ngược.
Tuy nhiên, nụ cười của hắn bỗng nhiên ngưng kết lại.
Một quyền này của Lâm Bắc Thần ẩn chứa sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng của Phan Đa Tình.
Một quyền này không gì không phá được, đánh gãy cánh tay nâng lên của Phan Đa Tình, vừa hung ác đâm vào ngực trái của hắn, đánh gãy xương ngực, khiến cho nửa bên lồng ngực của hắn lõm xuống.
Thay đổi ngoài ý muốn như thế khiến cho tay phải bày quyền công kích của Phan Đa Tình tan thành mây khói.
“Ngươi...” Hắn kinh hãi kêu lên.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, hắn lại bị một quyền của Lâm Bắc Thần đánh thật mạnh vào mặt, đánh cho câu chuẩn bị nói tiếp theo từ miệng trở lại yết hầu rồi trôi xuống bụng.
Đầu Phan Đa Tình cong về phía sau một cách không kiểm soát.
Nếu xương cổ không gãy, sẽ không có khả năng xuất hiện tình huống đó.
“Ta đã nói rồi, bây giờ đến lượt ta.”
Toàn thân Lâm Bắc Thần lóe lên ánh sáng kim cương màu bạc. Mỗi một quyền đánh ra đều có thể đánh nát sức mạnh Phan Đa Tình định ngưng tụ, đồng thời còn đánh hắn đến biến hình.
Trong nháy mắt, hai cấp đảo ngược khiến Phan Đa Tình một lần nữa rơi vào thế hạ phong. Hắn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Hình như là lâm trận đột phá.
Nhưng lâm trận đột phá nào đơn giản như thế?
Phan Đa Tình không muốn tin tưởng suy đoán như vậy.
Hắn muốn phản kháng.
Tuy nhiên, nắm đấm như gió táp mưa rào của Lâm Bắc Thần không ngừng đánh vào mặt, ngực, hông các bộ phận quan trọng của hắn, khiến cho hắn chỉ có thể bị động bị đánh. Từ lúc bắt đầu tu luyện đến nay, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được sự đau đớn đến mức tê liệt.
“A a a...” Phan Đa Tình kêu đau.
Các nơi ở Đại Hoang thần thành nhìn thấy cảnh này, tất cả đều nhìn nhau, không khỏi ngẩn ra.
Trận chung kết còn chưa đánh xong đã bị đảo ngược vài lần.
Hơn nữa, ở thời điểm này trong trận chiến, thứ mà hai tuyển thủ dựa vào nhiều nhất lại là đối đầu thể lực sơ khai nhất.
“Vừa rồi ngươi đánh rất thoải mái đúng không?”
Lâm Bắc Thần tát vào mặt Phan Đa Tình một cách điên cuồng.
Các đốt sống cổ phía sau không ngừng nhảy lên như một cái lò xo.
“Cẩu vật, ngươi quả nhiên không phải người. Da mặt dày như thế, ta không đánh rách được.”
Lâm Bắc Thần vừa đánh vừa mắng.
Bốp bốp bốp!
Đầu Phan Đa Tình đụng vào một vách đá, gập lại một trăm tám mươi độ, nhìn từ phía trước như thể đầu của hắn trực tiếp bị nổ tung.
“Đủ... đủ rồi.”
Tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ yết hầu Phan Đa Tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận