Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1990: Thiên Đao

“Chết chết chết chết...”
Lâm Bắc Thần gương mặt xúi quẩy đứng trên lông hổ to như chiếc thuyền mở to mắt quan sát, trong lòng sợ hãi bất an.
Loại cảm giác này rất tồi tệ.
Giống như một đứa bé ba tuổi tay không tấc sắt đứng trên đại thảo nguyên Châu Phi nhìn ba loại hung thú sư hổ báo chém giết lẫn nhau. Ai cũng không biết khi nào ba con hung thú này sẽ đột nhiên chú ý đến hắn. Chỉ một cú tấn công tùy ý cũng có thể khiến hắn vỡ nát.
Trốn?
Trốn không thoát.
Chiến?
Không có tư cách.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần gặp phải cục diện không có bất kỳ biện pháp nào có thể ảnh hưởng từ lúc hắn xuyên qua đến nay.
Hắn mấy lần vác súng phóng tên lửa 69 thức lên vai rồi lại bỏ xuống.
Lâm Bắc Thần muốn tranh thủ cơ hội cho Quắc chủ thần.
Nhưng mỗi lần hắn định phát pháo, hắn lại buông khóa xuống.
Bởi vì hắn có thể dự cảm được, nếu hắn bắn ra, hắn sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu.
Tí tách.
...
Mồ hôi lạnh rơi xuống.
Oành.
Trên bầu trời, cự hổ hắc ám Quắc chủ thần không ngừng gào thét.
Cơ thể cao lớn của nó bị sợi tơ màu vàng cuốn lấy, lại bị cự quyền lôi điện hỏa diễm không ngừng oanh kích.
Thân hình cự hổ nhanh chóng ảm đạm.
Quắc chủ thần sắp không chịu nổi.
“Ngươi đi giải quyết tên nghiệt chủng Kiếm Tiêu Dao kia đi.”
Âm thanh Liệt Dương chủ thần quanh quẩn bên trong Hào Khốc thâm uyên.
Lâm Bắc Thần: “???”
Con mẹ nó!
Các ngươi không thể trước đánh chết một người rồi hãy cân nhắc đến ta sao?
Ta giết con của ngươi hay là đoạt vợ của ngươi, vì sao lại cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?
Có cần để mắt đến ta như vậy không?
Càng làm cho Lâm Bắc Thần chửi bậy chính là Thương chủ thần có phải đầu óc bị rút hết hay không, lại đi nghe lời Liệt Dương chủ thần.
Huyền vân phiêu động.
Bóng tối bao trùm đỉnh đầu Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nuốt nước miếng một cái: “Thật ra ta có một ông ngoại họ Tất...” Oành.
Bên trong huyền vân, một cự thủ lôi điện hỏa diễm nhô ra, vô tình chộp xuống. Sát cơ kinh hoàng.
Lâm Bắc Thần bị khóa định khí cơ, không cách nào động đậy.
Thần lực lông hổ bao phủ bên cạnh hắn cũng bị tan rã trong nháy mắt.
Lông hổ màu đen to lớn dưới chân bị thiêu sạch.
Lưỡi hái của Tử Thần ôm lấy cổ Lâm Bắc Thần. Giây phút kế tiếp, hắn sẽ nói lời tạm biệt thế giới này.
Tuy nhiên, cũng chính lúc này, thay đổi ngoài ý muốn đã xuất hiện.
Một luồng đao quang.
Một ánh đao màu bạc.
Một đường từ thiên khung bên trên bỗng nhiên tách trời và đất chém xuống. Một đao bổ trúng huyền vân.
Bổ trúng pháp tướng thần cách Thương chủ thần.
“Thiên Đao Từ hiệp khách.”
Thương chủ thần phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ.
Cự thủ lôi điện hỏa diễm đang tấn công Lâm Bắc Thần cũng triệt để tan rã. Lâm Bắc Thần tuyệt cảnh phùng sinh, không khỏi thở phì phò một hơi. Thiên Đao Từ hiệp khách?
Cái tên rất quen thuộc.
Hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi.
Một linh quang chợt lóe lên trong đầu Lâm Bắc Thần. Hắn đột nhiên nhớ đến, trong Già Thiên đại yến, sư phụ của Từ Hằng chết trong tay Thương chủ thần hình như là cái tên này.
Khi Lâm Bắc Thần khôi phục lại đầu óc thanh tỉnh, đao thứ hai từ trên thiên khung đã đánh xuống.
Đao mang sáng như tuyết trọn vẹn ngàn mét.
Một đao kia, còn mịn hơn cả Dove.
Một đao phân toàn bộ thiên địa thành hai nửa.
Ngươi có biết có một loại đao pháp từ trên trời giáng xuống hay không? Ta không biết.
Ta chỉ biết có chưởng pháp mà thôi. Lâm Bắc Thần tự nhủ trong lòng.
Hắn nhìn một đao kia, tâm trạng rúng động, giống như năm đó Hỏa Vân Tà Thần nhìn thấy một chưởng từ trên trời giáng xuống.
Hoàn toàn không phải đao nhân gian. Cũng không phải đao Thần giới.
Là thí thần đao.
“Từ hiệp khách.”
Thương chủ thần một lần nữa phát ra tiếng gầm thét.
Đao thứ nhất từ trên trời giáng xuống bổ pháp tướng thần cách của ông ta.
Một đao kia muốn chém tận giết tuyệt.
Liệt Dương chủ thần nhìn thấy cảnh này, pháp tướng thần cách kịch liệt ba động, ý đồ phân ra trăm ngàn sợi tơ ánh sáng màu vàng óng cứu Thương chủ thần.
Nhưng...
Rống!
Cự hổ hắc ám phát ra tiếng gào thét chấn thiên.
Thân hình khổng lồ của nó một lần nữa ngưng thực, sức mạnh thần cách tích súc đã lâu bộc phát, tứ chi giẫm đạp hư không, tạo ra từng vết nứt không gian, trực tiếp kéo đứt sợi tơ màu vàng quấn quanh toàn thân.
Một cú hổ vồ.
Mặt trời màu vàng bị giẫm đạp dưới hổ trảo.
Mặt trời màu vàng vốn đang tròn trịa bị dẫm bẹp.
Thế cục trong nháy mắt đảo ngược.
Liệt Dương chủ thần không có khả năng tự bảo vệ mình.
Vù.
Thiên đao to lớn triệt để đánh xuống, chém huyền vân thành bốn mảnh.
“Từ hiệp khách, dừng tay.”
Thương hốt hoảng kêu lên.
Đao thứ nhất đã khiến ông ta bị trọng thương.
Đao thứ hai khiến ông ta bị mất sức phản kháng.
Lúc này, Chủ thần Đại Hoang thần tộc giống như thịt trên thớt, đối mặt với đối thủ cùng cấp bậc chỉ có thể mặc cho xâm lược.
Nhưng trả lời ông ta lại là đao quang thứ ba giáng xuống. Vô thanh vô tức.
Nhưng lại sáng chói mắt.
Lâm Bắc Thần nhịn không được muốn reo hò.
“Chém chết ông ta, chém chết ông ta, chém chết ông ta.” Hắn cuồng hô trong lòng.
Chỉ cần giết chết Thương chủ thần, hắn sẽ an toàn.
Dưới tình huống một đối một, Quắc chủ thần tuyệt đối có thể giải quyết Liệt Dương chủ thần.
Tử vong giáng xuống, Thương chủ thần một lần nữa phát ra tiếng gào thét: “Yểu.... tiện nhân ngươi lại tính toán ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận