Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2684: Chịu thiệt

“A, Trần ca ca, ngươi tới rồi”
Kiều Bích Dịch rất là hoạt bát, vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần thì lập tức hai mắt tỏa sáng, nhảy nhót chủ động tiến đến đón chào.
Bây giờ nàng vẫn cứ như đang sống trong mơ vậy, đi đường mà cứ như đang bước trên mây, bước cao bước thấp.
Ai mà có thể ngờ được, loại học tra như nàng vậy mà lại có thể nhận được sự chấp thuận của Thư Đế, trở thành đệ tử môn hạ chứ.
Đối với Kiều Bích Dịch mà nói, đây là chuyện tốt mà trước đây nàng có nằm mơ cũng không dám mơ thấy.
Cho đến tận bây giờ nàng cũng không hiểu, nguyên nhân trong đó là gì.
Những nàng là một thiếu nữ có suy nghĩ rất đơn giản, không biết thì sẽ không nghĩ đến nữa, cứ hưởng thụ thôi là được rồi.
Lâm Bắc Thần sờ lên đầu Kiều Bích Dịch, nói: “Cơ hội khó có được, sau này phải học tập cho giỏi đấy, mau mau trưởng thành nữa”
“Cần ngươi nói chắc”
Kiều Bích Dich ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên, tỏ vẻ mặt ngạo kiều. Đương nhiên nàng phải học tập thật giỏi rồi.
Dù sao nếu có thể làm học bá, ai lại nguyện ý làm học tra mãi kia chứ.
“Trần đại thiếu, mời"
Phương Chi Li “Khổ Chu”
dẫn đường ở phía trước, bước chân lên cầu đá, chưa bước vào chỗ vầng ánh sáng màu trắng nõn kia thì đã tiến vào trong “Thư giới”
rồi.
Lâm Bắc Thần theo sát ở phía sau.
Hắn bước chân lên cầu đá, cảm nhận được bầu không khí xung quanh đang tràn ngập trong cảm giác mềm mềm nhũn nhũn, rất là kỳ lạ, giống như lòng dạ của mỹ nhân khiến người ta say mê, nó cũng không hề có tí bài xích nào đối với hắn. Trong chớp mắt khi sắp đi xuống cầu, ánh sáng màu trắng nhũ chợt lóe lên. Cảnh tượng trước mắt thay đổi, cảm giác mất trọng lực do truyền tống lướt qua trong chớp mắt.
Đợi đến khi tầm mắt khôi phục trở về bình thường, tia sáng trắng như tuyết trước mắt... Đó là loại tia sáng mặt trời rất tự nhiên, không chói mắt nhưng lại là ánh sáng sáng nhất, trong toàn bộ tầm mắt đều là...
Sách. Cả một biển sách không nhìn thấy nổi bờ. Sách nhiều vô cùng vô tận. Sách chồng chất như núi.
Khắp nơi đều là sách.
Ở phía xa xôi hơn thì là một loạt giá sách khổng lồ. Nhiều quá, lít nha lít nhít, nối liền trời đất. Giống như là từng tầng từng tầng lầu cao ngất, sắp xếp chỉnh tề bên trong tiểu thế giới, liên miên không dứt như rừng rậm, lại như dãy núi nối dài, không trông thấy bờ bến. Mà ở cách đó trăm thước ở phía trước, trên một ngọn núi sách nhỏ bày biện một chiếc ghế nằm. Một thiếu nữ tóc dài màu xanh lá, thân hình không cao, mang dáng vẻ rất yếu ớt, ngồi trên ghế nằm, trên người che kín bằng một tấm thảm màu vàng, đang nhìn về phía Lâm Bắc Thần. Vị này chính là Không Sơn Ánh Tuyền “Thư Đế”
sao?
Người cũng như tên.
Đích thật là thiếu nữ, chí ít nhìn vẻ bề ngoài rất trẻ trung.
Nhưng số tuổi thật sự rốt cuộc là bao nhiêu sẽ rất khó nói.
Dù sao cường giả Đế cấp muốn giữ gìn vẻ ngoài thật sự là chuyện rất đơn giản.
Phương Chi Li “Khổ Chu”
đứng ở bên cạnh, biểu cảm thần thái đều vô cùng tôn kính.
Lâm Bắc Thần giẫm lên ngọn núi sách nho nhỏ, chắp tay hành lễ: “Gặp mặt Thư Đế bệ hạ”
Thiếu nữ tóc dài màu xanh lá rất suy yếu, mỉm cười, nói không ra hơi: “Ngồi đi”
Một chiếc ghế bằng ngọc thạch xuất hiện ở trước mặt Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần ngồi xuống, nói: “Bệ hạ, ngươi không chết à"
Phương Chi Li “Khổ Chu”
vừa nghe thấy thì chân mày hơi giật giật, ngươi đúng là biết nói chuyện ghê.
Hắn xoay người cao từ, rời khỏi ngọn núi sách này.
Toàn bộ bên trong Thư giới chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Thần và Không Sơn Ánh Tuyền “Thư Đế”. Không Sơn Ánh Tuyền dùng ánh mắt vừa hiếu kỳ lại phức tạp đánh giá Lâm Bắc Thần.
Nàng rõ ràng là dáng vẻ của thiếu nữ, nhưng ánh mắt vậy mà lại khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy hiền hòa. Điểm quan trọng là trong ánh mắt hiền hòa còn có chút gì đó không thể nhận ra... tôn kính? Thư Đế”
tôn kính mình ư? Trong đầu Lâm Bắc Thần xẹt qua một luồng sáng, chẳng lẽ bởi vì mình đã chơi chết “Hắc Thạch Đế”
sao?
“Lần này, ngược lại thật sự cảm tạ ân tình Lâm đại soái ra tay giúp đỡ. Nếu không, Tiến sĩ đạo nhất mạch chúng ta chỉ sợ sẽ gặp đại nạn”
Không Sơn Ánh Tuyền “Thư Đế”
mở miệng, tiếng nói trong trẻo, nhưng lại không hiện vẻ non trẻ, trái lại còn có chút gì đó hơi thở thư quyển thanh bạch. Vừa mở miệng đã bóc trần thân phận của Lâm Bắc Thần, rõ ràng là đã biết chuyện “Đội quân Kiếm Tiên”. Lâm Bắc Thần ngồi ngay ngắn trên ghế ngọc thạch, nói: “Chỉ là thuận tay mà thôi.”
Rất khiêm tốn. Không Sơn Ánh Tuyền mỉm cười, nói: “Nghe Phương lão nói, bên cạnh người còn có một vị hồng nhan tri kỷ, muốn cầu học ở học viện Cầu Tri?"
HỞ? Chuyển sang đề tài này tự nhiên quá đấy. Không hổ là người đọc sách, đọc đến mức lên đứng đầu.
Lâm Bắc Thần biết người nàng nhắc đến chính là Nhạc Hồng Hương, lập tức gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đúng là có chuyện như thế? Không Sơn Ánh Tuyền nói một cách yếu ớt, chậm rãi: “Trừ phi tham gia đợt triệu tập dự thi, học viện Cầu Tri không thu học trò bên ngoài. Nhưng Lâm đại soái đã có ân tình lớn như trời giúp học viện Cầu Tri xoay chuyển tình thế. Bằng hữu của Lâm đại soái chính là bằng hữu của học viện Cầu Tri, có thể phá lệ, quý hữu đến lúc nào cũng được"
Xem kìa, đây mới thật sự là người đọc sách.
Học vấn đạt đến mức uyên thâm, nhân tình luyện tấu thành văn chương. Đây mới thật sự là thông tình đạt lý có được không.
Lâm Bắc Thần vội vàng đáp: “Vậy đa tạ bệ hạ”
Không Sơn Ánh Tuyền nói thêm vài câu mà hơi thở đã hơi hỗn loạn, dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Ngoài ra, trẫm còn có một yêu cầu quá đáng, mong Lâm đại soái có thể thương lượng, suy nghĩ"
Lâm Bắc Thần hơi động lòng, nói: “Bệ hạ, mời nói”
Không Sơn Ánh Tuyền nói: “Bởi vì trẫm cưỡng ép đột phá Tổ cảnh, muốn thăm dò điều huyền bí ở Tổ cảnh, nhưng lại vì căn cơ chưa đủ, học vấn không đủ, dẫn đến bị phản phệ, cảnh giới giảm lớn. Lại thêm ngày hôm trước cưỡng ép đỡ một đao toàn thịnh của Hắc Thạch Đế, dẫn đến vết thương cũ tái phát, bây giờ đã không còn sống được bao lâu nữa. Sau khi trẫm mất đi, học viện Cầu Tri lại không có Đế cảnh tọa trấn, chỉ sợ sẽ lâm vào tình thế bấp bênh. Nên trẫm cố ý muốn giao chức vụ Viện trưởng học viện Cầu Tri, ủy nhiệm cho Lâm đại soái. Không biết Lâm đại soái có thể chịu thiệt hay không?"
1354 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận