Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2149: Kẻ địch sau cùng

"Tinh Hỏa Quang Lao...
"Đề Bá Tư Chi Nộ" "Ám Hỏa Liệu Nguyên.
"Diệt Thế Chi Viêm"
Từng đạo thần thông hỏa diễm rực rỡ chói mắt, quét sạch bầu trời, ẩn chứa thần hỏa chi lực đáng sợ, ngay cả không gian và tia sáng, dường như dưới thần hoả khủng bố như vậy cũng đã bắt đầu vặn vẹo, bức tường hư không tựa như thủy tinh sắp bị hòa tan thành chất lỏng..
Thủ đoạn thần thông như vậy, đừng nói là chính diện đánh trúng, cho dù là bị dư ba hơi quét trúng một chút, Cao Vị Thần cũng sẽ trong nháy mắt tan thành mây khói, ngay cả cọng lông cũng sẽ không còn lại một sợi.
Nhưng lại vô hiệu với Bàn Hổ. Bàn Hổ liền giống như không tồn tại trong cái thế giới này, miễn dịch tất cả công kích đối với Hỏa Diễm Chi Chủ, ngọn lửa liệt diễm liếm láp trên người Bàn Hổ, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không thể lay động...
Nhưng đòn công kích của hắn, rơi vào trên người của Hỏa Diễm Chi Chủ, ngay lập tức liền đánh đến mức từng đợt hoả tinh bắn tung tóe, đánh đến mức Thần Cách của Hỏa Diễm Chi Chủ xuất hiện vết rạn, không ngừng cắt giảm lực lượng của Hỏa Diễm Chi Chủ.
"Ngươi là người thiên ngoại?"
Hỏa Diễm Chi Chủ rốt cuộc đã hiểu rõ điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ. Bàn Hổ không nói lời nào. Hắn không có ý đồ xấu gì.
Hắn chỉ là muốn mau chóng đánh chết Hỏa Diễm Chi Chủ.
Dù sao thì với tu vi của hắn bây giờ, Thập Hoàng Thể Tôn Công chỉ có thể duy trì thời gian một nén nhang.
Cuối cùng, Hỏa Diễm Chi Chủ cũng bại trận mà chạy trốn.
Vốn dĩ đã đánh không lại Bàn Hổ, huống hồ còn biết được thân phận và lai lịch của đối phương. Trong trận doanh Kiếm Thần Điện phía dưới, từng đợt hoan hô truyền ra.
Còn trận doanh của liên minh Tứ Đại Chủ Thần, Thần Linh, Quyến tộc, Thần Chiến Sĩ cùng các Thuật Sĩ ở khắp nơi, cả đám đều mặt như màu đất, trong lòng kinh hoàng và mê mang.
Tận mắt nhìn thấy vị thần tối cao mà bản thân thờ phụng chiến bại chạy trốn kiểu này, khiến bọn hắn có một loại phẫn nộ tín ngưỡng sụp đổ cùng hoang mang vì mất đi tín ngưỡng...
"Đừng đuổi theo"
Lão nương của Bàn Hổ ngừng bước chân truy đuổi nhi tử, nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, con nhanh đi giúp Chiến Thần Quách Quân đi"
"Vâng"
Bàn Hổ quay người xông vào trong sương mù kim phấn.
Sau đó âm thanh đánh lộn trong sương mù lại càng kịch liệt hơn.
Trong bầu trời lần lượt từng người một từ trong sương mù giãy dụa đi ra, máu me khắp người, nhưng lại một lần nữa bị kéo trở lại...
Từng mảng lớn mưa máu rơi xuống.
"Phụt phụt phụt.."
Hoàng Kim Cự Tích Vương điên cuồng phun nước bọt, miệng dường như cũng nôn khan.
Cuối cùng giống như chó chết nằm rạp trên mặt đất mà le lưỡi.
Một giọt cũng không có.
May mà lúc này, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Một thân thể tàn phá toàn thân đều là máu từ trong sương mù kim phấn rơi xuống, nặng nề đập ở trên mặt đất, máu tươi ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất, đã không có chút sinh cơ nào.
"A..."
Một vị thần chiến sĩ quyến tộc của Thiên Không Chi Chủ phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu thịt trên người trong nháy mắt hòa tan thối rửa trở thành tro bụi, đến cuối cùng ngay cả hài cốt cũng hóa thành bụi đất...
Không chỉ là một mình hắn.
Rất nhiều thần chiến sĩ quyến tộc, cường giả thuật sĩ lệ thuộc trực tiếp Thiên Không Chi Chủ, trong nháy mắt lần lượt đều mục nát hóa bụi...
Thần Linh của Thiên Không Chi Chủ nhất hệ cũng theo đó cảm nhận được rõ ràng thần lực trôi qua...
Trên mặt mọi người cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì ý vị này, Thiên Không Chi Chủ đã vẫn lạc.
Lại một vị Chủ Thần vẫn lạc.
Trận chiến tranh này, vậy mà lại thảm liệt đến như vậy.
Đợi đến khi đám người kịp phản ứng, mê vụ kim phấn trên bầu trời biến mất, đám người Bàn Hổ lão nương ba người một thú cũng biến mất theo, không biết đã đi nơi nào.
"Vận dụng lực lượng thiên ngoại, bọn hắn đã không cách nào ở lại Thần Giới quá lâu, phải mạo hiểm lên đường... Thật sự là quá đáng tiếc"
Quân sư phúc hắc trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Nếu như nhóm ba người Bàn Hổ có thể triệt để dốc sức cho Kiếm Thần Điện, vậy thì việc bình định toàn bộ Thần Giới ở trong tầm tay.
Đáng tiếc là bọn hắn lần này xuất chiến, chỉ là vì báo đáp ân huệ của Kiếm Chủ Thần trước đó, mạo hiểm sử dụng lực lượng thiên ngoại, nhất định phải nhanh chóng trở về.
"Trước đó bọn hắn xuất thủ, đã là đang mạo hiểm" Sở Ngân cũng không cảm thấy tiếc nuối, nói: "Như vậy đã rất tốt rồi, điều duy nhất mà ta cảm thấy kỳ quái là tại sao Hương Chủ Thần lại có thể ra tay tương trợ, thậm chí còn ngang nhiên đối kháng với Huyền Điểu Chiến Kỳ... trừ khi, đây cũng là viện binh mà ngươi âm thầm bố trí?"
Nữ quân sư phúc hắc lắc đầu, nói: "Cũng không phải, đây cũng là điều mà ta cảm thấy kỳ quái, nhưng mà, bên ngoài thì ngoài ý liệu bên trong hợp tình lý.. át chủ bài của miện hạ chưa hẳn toàn bộ đều nói cho ta biết, ta nghĩ đây có lẽ cũng là một trong những bố trí của miện hạ"
Ngay cả Sở Ngân cũng bắt đầu không nhìn thấu được Lâm Bắc Thần.
Ông ta rõ ràng biết được nền tảng chân chính của Lâm Bắc Thần, một thiếu niên lập nghiệp từ trong Vân Mộng thành, rốt cuộc là làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy, đã nắm giữ Thần Giới trong lòng bàn tay?
"Trở về đi, đại cục đã định.
Sở Ngân nhìn về phía Kiếm Thần Điện, nói: "Lần này, chúng ta lại thắng rồi"
Lý Nhất Điềm lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Trong đôi mắt xinh đẹp của quân sư phúc hắc này mang theo nỗi sầu lo, nói: "Chưa hẳn, còn có một người đến nay vẫn chưa từng xuất thủ, nàng mới là mối uy hiếp lớn nhất của chúng ta, nếu như miện hạ không thể kịp thời xuất quan, ngăn cản người này, tất cả những gì mà chúng ta làm trước đó, đều vô dụng"
"Ngươi là nói...
Sở Ngân sau khi khẽ giật mình, cũng phản ứng lại.
Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Nháy mắt sau đó, sắc mặt của hai người đều biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Một thân ảnh thân mặc váy tiên màu lam, từ trong hư không ở đằng xa đi tới, từng bước một, đạp không mà đi, đi tới trên không trung của Kiếm Thần Điện, vẫy tay một cái, mặt Huyền Điểu Chiến Kỳ đã ảm đạm vô quang kia bay đến trong tay nàng. Trong khoảnh khắc ngọc thủ thon dài nắm chặt cột cờ, thần hoa đại tác.
1096 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận