Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2922: Ngươi là đại ca, ta là tiểu đệ

Hoa Vũ Kiếm nói: “Huynh đệ, đừng hỏi, ngươi chết rồi thì tất nhiên sẽ biết được. Ha ha, lúc này có phải ngươi đã cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, chân khí trong cơ thể đã bắt đầu tán loạn?” Lâm Bắc Thần bước chân loạng choạng, mặt lộ vẻ giật mình, chợt bừng tỉnh đại ngộ nói: “Trong ly rượu kia..
“Không sai, rượu trong yến tiệc đã bị bỏ thuốc Đế Khấp Tán Chân Tán, cho dù là cường giả cấp Đế uống vào trong bụng cũng sẽ bị chân khí tán loạn, tâm thần hoảng hốt.
Hoa Vũ Kiếm lạnh lùng nói.
“Để đối phó ta, đại ca thật là hao tâm tốn sức. Lâm Bắc Thần cảm thấy cạn lời mà lắc đầu. Hoa Vũ Kiếm nói: “Không có cách nào, thực lực của ngươi quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi ta không thể khống chế, không thể an tâm, mà ngươi lại không phải là người của Hoa gia chúng ta.
“Không phải tộc ta, tất có dị tâm”, ta không thể tùy ý ngươi tựa như dây tơ hồng, dựa vào cây cổ thụ Hoa gia chúng ta mà không ngừng phát triển lớn mạnh."
Cuối cùng là khó tránh khỏi công lao quá lớn mà bị quân chủ chèn ép sao?
Lâm Bắc Thần thở dài trong lòng một tiếng.
Kỳ thật, hắn cũng biết khi hắn biểu hiện ra tu vi và sức chiến đấu càng ngày càng mạnh, chắc chắn sẽ khiến Hoa gia cảnh giác, cho nên lúc trước hắn mới cố ý diễn kịch, biểu hiện như một kẻ ngu trung, hy vọng làm như thế có thể tránh cho Hoa Vũ Kiếm nghi ngờ kiêng kỵ, để hắn có thể mượn dùng vỏ bọc của Hoa gia, không ngừng phát triển lớn mạnh.
Giống như hãng nước ngoài mua lại và “mượn xác” thương hiệu nổi tiếng trong nước để đưa ra thị trường. Nhưng không nghĩ tới, Huyết Đế Nông Tư quyết đoán như thế, trực tiếp trả giá cao để dụ dỗ Hoa Vũ Kiếm, khiến cho vị gia chủ mới vốn là hay do dự suy nghĩ nhiều này, rốt cuộc vẫn là nảy ra ý định không nên có.
“Haiz, trưởng lão ta đây đang định thề chiến đấu tới chết, tại sao gia chủ lại phản bội Hoa gia?” Lâm Bắc Thần ra vẻ thật đáng tiếc mà nói.
Chúng thần đều đang muốn thà chết chiến đấu, bệ hạ cớ gì phản quốc?
Hoa Vũ Kiếm: “???"
Đây là chuyện quỷ quái gì.
“Được rồi, chớ nhiều lời"
Huyết Đế Nông Tư bước vào đại sảnh, nói: “Lý Thiếu Phi, hôm nay không ai cứu được ngươi, lão phu chắc chắn phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong để báo thù cho con trai của ta.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Hoa Vũ Kiếm, nói: “Đại ca, một bước sai, bước nào cũng sai, hiện tại ngươi quay đầu lại vẫn còn kịp.
Ngoan ngoãn làm “người công cụ” cho ta không tốt sao?
Ta có thể dẫn ngươi trang bức mang ngươi bay, tại sao muốn tìm đường chết? Hoa Vũ Kiếm lắc đầu: “Huynh đệ, nếu ngươi đã từng nguyện ý vì ta mà chết, vậy không cần phản kháng, coi như là giúp vi huynh một lần cuối cùng"
"Haiz"
Lâm Bắc Thần lắc đầu: “Lòng ta vốn hướng về trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu mương máng... Hoa Vũ Kiếm, ngươi ngàn lần chớ có hối hận"
Nói xong, trong chớp mắt triệu hoán ra Điệp Nhận, cầm trong tay.
Ra kiếm.
Vào Tương Tư Môn của ta, biết nỗi khổ tương tư của ta.
Suy nghĩ mênh mang trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Điệp Nhận màu bạc mỏng như cánh bướm, hóa thành một vệt ánh kiếm, chợt lóe sáng ở trong hư không.
Đối diện.
Trong nháy mắt Huyết Đế Nông Tư không ngăn được mà đắm chìm trong nỗi thương nhớ con trai đã chết, trong khoảng thời gian ngắn toàn thân không có chút phòng bị gì.
Chờ tới khi ánh kiếm đập vào mặt, lúc ấy hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu cảnh giác, trong lúc hoảng hốt, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc vội vã thi triển bí thuật, lùi lại phía sau...
“Kiếm pháp này của ngươi là cái gì?"
Mồ hôi lạnh túa ra ào ạt, hắn gằn giọng hỏi: “Không đúng, tại sao... ngươi còn có thể huy kiếm?"
Không phải đã trúng độc Đế Khấp Tán Chân Tán rồi sao?
Uy lực của một kiếm vừa rồi há là cường giả cấp Đế bình thường có khả năng tạo ra?
Hắn nhìn về phía Hoa Vũ Kiếm.
Hoa Vũ Kiếm cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn.
Đế Khấp Tán Chân Tán chính là phương thuốc bí mật gia truyền của Hoa gia, là một trong di sản của lão tổ để lại khi chưa ngã xuống. Hoa gia là thế lực truyền thừa của một mạch Độc Tễ Đạo Thủy Tổ, tuyệt đối sẽ không gây ra sai sót gì trong việc điều chế loại dược vật này.
Hắn cũng tận mắt nhìn thấy Lý Thiếu Phi uống hết ly rượu bị trộn lẫn Đế Khấp Tán Chân Tán, theo lý mà nói, lúc này Lý Thiếu Phi hẳn là đã hoàn toàn mất hết chân khí, tinh thần hoảng hốt mới đúng...
Cho dù là cường giả cấp Đế của Thánh Thể Đạo cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng một kiếm vừa rồi...
Hoa Vũ Kiếm đang định nói cái gì.
Đột nhiên.
Xoet.
Một tia máu tươi phụt ra từ bả vai của Huyết Đế Nông Tư.
Hắn kinh ngạc cúi đầu.
Toàn bộ vai trái tính cả cánh tay trái đã bị ánh kiếm chém xuống từ lâu, nhưng lúc này hắn mới cảm thấy có một tia đau đớn, sau đó cánh tay rơi xuống đất dưới tác dụng của huyết áp.
“Ta... Ta bị đánh trúng?"
Huyết Đế Nông Tư kinh ngạc hoảng sợ tột cùng.
Rõ ràng vừa nãy hắn đã né tránh được một kiếm kia, vì sao lại...
Hơn nữa, điều càng đáng sợ hơn chính là Nông Tư là truyền nhân của Huyết Ma Đạo thứ tám, thậm chí có danh tiếng là bất tử. Tinh Tôn bình thường cũng khó có thể gây tổn thương cho hắn, mà cho dù là thân thể bị băm thành thịt vụn thì hắn cũng có thể khôi phục trong nháy mắt.
Thế mà một kiếm này gây ra tổn thương, bản thân hắn lại không hề phát hiện, cũng không có cách nào làm khép lại vết thương?
Trong mắt Lâm Bắc Thần hiện lên một tia hiểu ra.
Đây là uy lực của Tương Tư Nhập Cốt sao?
Quả nhiên, trên thế giới này, muốn chết không có thuốc chữa.
Một kiếm vừa rồi là để thử xem uy lực của Tương Tư Nhập Cốt Kiếm Đạo, hắn rất vừa lòng.
Hắn trực tiếp thu kiếm.
Kế tiếp, cần phải đánh nhanh thắng nhanh.
Vì thế, tâm niệm khẽ động.
Triệu hoán phân thân.
“Ác tặc, trả mạng cho con gái ta đây"
Một tiếng hô quát.
Một người đàn ông mặc quần áo nịt kèm áo choàng màu vàng, có cái đầu trọc như quả trứng kho đặc trưng xuất hiện, cách ăn mặc quái dị nhưng lại hiển lộ ra thực lực đáng sợ. Tung ra một nắm đấm.
Uỳnh.
Huyết Đế Nông Tư lập tức chết thẳng cẳng.
Hắn có thân thể Huyết Ma, nhưng ở trước mặt lực lượng cấp bậc Tân Tổ thì cũng không có cách nào tái sinh, tức khắc chết hoàn toàn triệt để, chết không thể chết hơn.
Đồng thời, nơi luồng gió tạo ra bởi nắm đấm sượt qua, mười mấy tên cao thủ cường giả của Nông gia cao thủ đều hóa thành làn sương máu biến mất.1112 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận