Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 21/1: Nếu như còn cơ hội

Oanh. Kiếm dục màu bạc chấn động mạnh một cái, không khí lại bành trướng như sóng biển.
“Ngân Dực Tuyệt Ảnh, giết”
Tần chủ tế hét to, không giữ lại chút nào, thúc giục cấm chiêu chí cường. Thân hình tuyệt mỹ biến thành một luồng ngân quang có đi không về, lao xuống kích xạ. Quang Minh kiếm trong tay bắn ra ánh sáng chói mắt, theo không khí ma sát, hấp thu năng lượng giữa thiên địa, nhanh chóng bành trướng, đảo mắt biến thành cự kiếm màu bạc trăm mét, phá vỡ không khí, như chiến hạm phá sóng, lăng không chém xuống.
Uy lực kiếm khí chí cường tuyệt luân, dường như muốn chặt đứt sơn mạch.
“Mạnh thật"
Bạch Khâm Vân ngửa đầu, mái tóc dài màu đỏ bay lên. Trên người nàng dần dần hiện lên ánh sáng màu vàng nhạt, hiệu ứng kim thân đặc biệt mở ra, sức mạnh cả người trong nháy mắt tăng vọt, đoạn thương giơ lên, vạn ngôi sao màu đỏ phóng lên tận trời.
“Huyết Thập Tự Tinh Mang Sát"
Nàng theo thương mang phóng lên tận trời.
Hai loại quang huy đặc biệt, hai loại sức mạnh bàng bạc trong nháy mắt ngăn cách trời và đất, va chạm nhau thật mạnh trên Thánh Sơn. Rầm rầm rầm. Cấm chiêu cực đạo đối kháng. Từng tầng vòng sáng điên cuồng phóng hết bát hoang. Tầng mây khí lãng trong nháy mắt bốc hơi, tạo thành một mảng không vực chân không.
Quang ảnh tràn đầy thác loạn, nhét đầy hư không, cướp hết thảy sắc thái giữa thiên địa.
Mười mấy thần ma không tránh kịp, cho dù cách ngoài ngàn mét cũng bị dư ba cuốn tới đánh trúng, nét kinh hãi trên mặt còn chưa kịp lộ ra đã bị hóa thành tro bụi huyết vụ.
Vĩnh viễn biến mất giữa thiên địa.
Trình độ giao phong đó hoàn toàn là cấp hủy diệt.
Toàn bộ sơn mạch Ngọa Khúc Niên Ma Lạc Cách dưới sự xung kích chấn động kịch liệt, vô số thần chức Đại Hoang thần điện điên cuồng cầu nguyện, thiêu đốt sinh mệnh của mình và huyền khí, rót vào trận pháp bảo vệ Thánh Sơn, không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ tế đàn chín tầng.
Trọn vẹn hai mươi hơi thở.
Cơn bão năng lượng dần dần lắng lại. Khu vực trung tâm nhất vòng chiến giống như vòng xoáy bảy màu còn sót lại, nuốt lấy ánh sáng và nhiệt độ, thật lâu cũng không tiêu tan. Khóe miệng Bạch Khâm Vân với mái tóc màu đỏ tràn ra máu tươi, lảo đảo bước ra từ vòng xoáy. Kim thân của nàng bị tổn hại, trên vai có vết kiếm đang thấm ra từng vết máu.
Phốc.
Bước chân Bạch Khâm Vân lảo đảo, há miệng phun ra một ngụm máu.
Nàng ngồi xếp bằng trong hư không.
Quang mang màu vàng và màu đỏ giao thoa trên người, bắt đầu chữa thương. Sau mười mấy hơi thở.
Vòng xoáy năng lượng loạn lưu trong chiến trường chậm rãi tản đi.
Nại Hà thương bị đánh giữa hư không.
Bên trên mũi thương chính là cơ thể Tần chủ tế. Nại Hà thường xuyên qua trái tim Tần chủ tế, đính nàng giữa hư không.
Hồng nhan nhuốm máu.
Mái tóc dài màu trắng rủ xuống, che lại gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
Tí tách.
Máu đỏ tươi thuận theo đoạn thương loang lổ vết gỉ chảy xuôi, sau đó từng giọt từng giọt từ trên trời cao rơi xuống.
Khụ khụ khụ...
Tần chủ tế chậm rãi ngẩng đầu.
Mỹ nhân vĩnh thế không muốn thành thần, máu tràn ra từ cặp môi đỏ tươi, hào quang như ngọn lửa sắp tắt trong con người tuyệt mỹ.
“Ngươi... ngươi còn có cơ hội cuối cùng, phá... phá bỏ tế đàn chín tầng, tháo dỡ trận pháp, đừng để mình hối hận. Nếu... nếu không, Lâm Bắc Thần mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi”
Nàng nhìn chằm chằm Bạch Khâm Vân, ý định thuyết phục lần cuối. Bạch Khâm Vân lẳng lặng ngồi đó.
“Lâm Bắc Thần có tha thứ cho ta hay không, có liên quan gì đâu?”
Gương mặt của nàng từ đầu đến cuối không hề gợn sóng. Cho dù có nhắc đến tên của thiếu niên kia, con người của nàng cũng không có bất kỳ ba động.
Gương mặt Tần chủ tế hiện lên sự tức giận.
Trường thường xuyên thủng cơ thể của nàng đã đoạn tuyệt bất cứ một khả năng tái chiến nào của nàng. Bàn tay trắng muốt nắm chặt Quang Minh kiếm bị vỡ vụn, thể hiện rõ lần thứ cuối cùng của Tần chủ tế.
Nhưng tất cả đều phí công.
Sinh mệnh giống như nước trôi qua, không cách nào vãn hồi.
“Ngươi cũng yêu hắn, đúng không?”
Bạch Khâm Vân chậm rãi đứng lên. Trong lòng Tần chủ tế đột nhiên cảm thấy hối hận cực kỳ. Nàng hối hận vì đã không đưa ra phản ứng tích cực dù chỉ là nhỏ nhất cho người đàn ông trẻ tuổi đã nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương.
“Nếu như có cơ hội, nhớ kỹ khi đối mặt với hắn, nên cười với hắn một lần"
Ánh mắt Bạch Khâm Vân trở nên u oán, tang thương.
Bàn tay trắng nhỏ bé vẽ một đồ án cổ xưa huyền ảo trước ngực, một phụ lục huyết sắc tràn ngập sát cơ và tử khí nhất bút nhất họa thành hình, giống như tử thần trong khoảnh khắc này mở ra răng nanh huyết tinh.
“Nhìn người lo lắng cho hắn thống khổ đến như vậy... ta tiễn người lên đường"
Mái tóc dài màu đỏ như tinh linh nhảy vọt, Bạch Khâm Vân chậm rãi đưa tay đẩy một cái.
Phụ lục cổ lão huyết sắc lóe lên.
Bên trong ánh mắt đẹp của Tần chủ tế lưu lại quang ảnh sau cùng chính là đồ án tràn ngập tử khí, bao trùm cơ thể của nàng, trong nháy mắt nuốt chửng nàng.
Trên mặt đất chỉ còn lại Nại Hà thương.
Bạch Khâm Vân đưa tay đánh ra một chiêu.
Trường thương loang lổ vết gỉ trở lại tay của nàng.
Nại Hà, Nại Hà... Nhân sinh luôn đưa ra rất nhiều lựa chọn. Cho dù lựa chọn như vậy chính là từ bỏ thứ mà mình thứ mà mình xem như sinh mệnh.
1061 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận