Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2412: Khí lực thật lớn

Lâm Bắc Thần mãi mãi không bao giờ coi thường Tần chủ tế.
Bởi vì đây chính là một người có thể dùng cơ thể phàm nhân để đồ thần, tập trung tất cả mỹ mạo và tài hoa vào cùng một người, sáng tạo ra kỳ tích to lớn không cách nào tưởng tượng. Sau khi tiến vào thế giới Hồng Hoang, Tần chủ tế dường như rất thấp điệu, nhưng Lâm Bắc Thần có thể cảm nhận được, nàng đang dùng một tốc độ kinh khủng người khác khó mà hình dung, hiểu rõ và quan sát thế giới này, im lặng chuẩn bị và tích lũy. Có lẽ nháy mắt sau đó, đột nhiên đao pháp đại thành, một tiếng hót làm kinh người. Yên lặng phát dục, sau đó chính là kinh diễm thế nhân. Chính là nàng.
Đột nhiên.
Đang đang đang đang...
Tiếng kim loại chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm.
Trên cầu đá truyền đến tiếng gõ chuông cảnh báo.
“Ma thú, đằng xa có rất nhiều ma thú đến gần"
“Là Hắc Hủ Nê Tích. Trời ạ, số lượng nhiều lắm, có đến mấy ngàn con. Mau cảnh giới, cung tiễn thủ mau vào chỗ”
“Dạ đại ca, tình huống không ổn"
Thủ vệ trên bức tường đá kinh hô. Khắp nơi đều truyền đến tiếng kim loại va vào nhau, chói tai vô cùng.
Dạ Thiên Lăng biến sắc, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Mọi người mau mặc những trang bị kia vào, trèo lên tường chuẩn bị tác chiến. Nhanh"
Mọi người vội vàng mặc vào những trang bị mà Lâm Bắc Thần đã tặng. Vèo vèo vèo, trực tiếp xông lên tường thành.
Dưới bức tường. Rất nhiều bóng đen như thằn lằn, tốc độ cực nhanh đang ngoài ngàn mét bò lên, há miệng phát ra tiếng rít bén nhọn. Răng nanh sắc bén như lưỡi dao lóe lên ánh sáng của Tử thần đang nhe răng ra cười.
Đám quái vật như thủy triều đen kịt vọt đến bên dưới tường đá.
Hình ảnh đủ để giết chết người mắc chứng bệch ám ảnh kinh hoàng.
Dạ Thiên Lăng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi biến sắc.
Hắc Hủ Nê Tích là một trong những loại ma thú rất khó đối phó, da dày thịt béo, khó mà giết chết. Bây giờ chúng lại xuất hiện nhiều đến như vậy.
Tường đá không thủ được.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Dạ Thiên Lăng khiến hắn toàn thân run lẩy bẩy.
Một khi bị đám Hắc Hủ Nê Tích tràn ngập máu tanh xông vào bến cảng, người già, phụ nữ, trẻ em đang ẩn núp trong nháy mắt sẽ biến thành thức ăn của chúng, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Dạ Thiên Lăng nắm chặt trường kiếm luyện kim trong tay, nghiến răng nói: “Các huynh đệ, chúng ta lui đã không thể lui. Thời điểm báo đáp Trầu Thiên Vận đại nhân đã đến. Sau lưng chính là người thân bạn bè của chúng ta. Cho dù chết, chúng ta cũng không thể lui. Mọi người theo ta tử chiến tường đá, không được để cho bất cứ một con Hắc Hủ Nê Tích nào xông vào bến cảng"
Một đám hán tử ánh mắt bi tráng, phát ra tiếng rống giận dữ, đứng trên tường đá nhìn đám quái vật như sóng màu đen đánh tới, chờ đợi cuộc chiến cuối cùng.
“Cái thứ đồ chơi đó tên là Hắc Hủ Nê Tích?”
Một giọng nói có vẻ khinh thường vang lên trên bức tường đá. Dạ Thiên Lăng quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, tên hoàn khố tiểu bạch kiểm kia cũng leo lên tường đá, đứng bên cạnh hắn, dùng ánh mắt hiếu kỳ và khinh thường cẩn thận quan sát làn sóng tử vong màu đen bên dưới.
“Tại sao người lên được?"
Dạ Thiên Lăng khẽ giật mình, sắc mặt chợt trầm xuống, lớn tiếng nói: “Nơi này rất nguy hiểm, ngươi mau rời khỏi đây, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi giới tinh Bắc Lạc Sư Môn”
“Đúng vậy, tỷ tỷ, hai người mau đi đi"
Tạ Đình Ngọc cũng lên tiếng thuyết phục Tần chủ tế cũng đã leo lên tường đá.
Thiếu niên ngượng ngùng đó bởi vì sợ hãi mà cơ thể run lên nhè nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định đứng trên bức tường đá, nắm chặt vũ khí trong tay, không hề có ý lùi bước. Rất SỢ. Nhưng vẫn muốn chiến đấu. Bởi vì bọn họ có lý do không thể lùi bước. Tần chủ tế nói khẽ: “Không cần sợ"
Sau đó, nàng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần chậm rãi bước đến mép tường đá.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn mọi người, đưa lưng về phía bóng đêm ngoài tường, nở một nụ cười tiêu chuẩn mỹ nam tử, sau đó mười ngón tay mở ra, thuận từ trán vuốt ra đằng sau, sau đó lại giang hai cánh tay, cơ thể nghiêng về phía sau, rơi tự do xuống bên dưới. Tiếng kinh hô vang lên.
“Ngươi điên rồi"
Dạ Thiên Lăng giật mình, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp.
Chỉ thấy Lâm Bắc Thần xoay người một trăm tám mươi độ trên không trung, sau đó lộn ngược bảy trăm hai mươi độ ra sau, tư thế ưu nhã rơi xuống đất. Thân pháp rất ưu mỹ. Rít!
Một tiếng gào thét chói tai vang lên.
Một con thằn lằn màu đen, the cái lưỡi sắc bén như kiếm từ trong bóng tối đằng xa bắn ra, như thiểm điện phá toái hư không, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không cách nào bắt giữ, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ba trăm mét, giương nanh múa vuốt đánh tới Lâm Bắc Thần.
“Thủ lĩnh Hắc Hủ Nê Tích cấp mười lăm"
Dạ Thiên Lăng thất thanh la lên: “Mau lên, người hãy mau quay trở lại đây.”
Lời còn chưa dứt.
Grao! Tiếng gào thét hung ác biến thành tiếng thống khổ kêu rên. Chỉ thấy đầu lĩnh Hắc Hủ Nê Tích đột nhiên bị một bàn tay trắng nõn như ngọc thạch tùy ý nắm lấy cổ, sau đó đứng im.
Chủ nhân của bàn tay đó chính là Lâm Bắc Thần. Con quái vật bị hắn nắm trong tay, điên cuồng giãy dụa, nhưng không hề có chút ý nghĩa nào. Nó đã không còn cách nào làm bị thương Lâm Bắc Thần, cũng vô pháp tránh thoát.
“Khí lực thật lớn”
Nhìn thấy cảnh này, Dạ Thiên Lăng không khỏi ngẩn ra. Hắn không nghĩ đến, tiểu bạch kiểm tu vi nhìn bề ngoài cũng chỉ là cấp Lãnh chúa, nhưng khí lực lại lớn đến như vậy, tiện tay là đã có thể bóp lấy đầu thủ lĩnh Hắc Hủ Nê Tích.
1169 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận