Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2720: Trẫm nhận ra ngươi

“Nhất kiếm kình thiên, ta đã ngủ say giữa tinh hà tám nghìn năm rồi.”
Giọng cười ngâm thơ rõ rệt, vang vọng giữa tinh không. Sâu bên trong tinh không đen tối cô tịch thương liệu, một bóng người đại ca tiến đến, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đến gần bên ngoài trăm dặm khu vực phòng thủ của Chiến bộ Niệm Hương.
Hắn mặc ngoại bào đỏ tươi, mái tóc dài vàng óng, mặt rộng miệng rộng, thân hình vạm vỡ, đôi chân mày màu hoàng kim, tựa như hai thanh lợi kiếm, tà phi nhập tấn, cộng thêm cả tinh vẫn sắc đỏ thẫm đang cuồn cuộn, chiếu rọi ra khắp mấy nghìn dặm tinh không xung quanh, độc một màu đỏ thẫm, cứ như đang chìm trong biển máu. Keng keng keng! Tiếng sóng năng lượng cảnh báo khẩn cấp chói tia truyền ra toàn bộ khu vực phòng thủ.
Đám người Hàn Thượng Hương ngay lập tức xuất hiện ở trên đỉnh thành lũy thiên thạch khu vực phòng thủ. Nhìn qua một lượt, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch. Đế cấp!
Người đến là một vị cường giả Đế cấp.
“Thiên Ấp Đế “Nhất Diệp Kiếm Cuồng”
?"
Hàn Thượng Hương gần như nghiến chặt răng, nói ra tên của kẻ địch trước mắt.
Vô Tha.
Người này là Đế giả Kiếm đạo đến từ Hoang Cổ Thánh tộc, đối với cao tầng của tập đoàn quân sự Bắc Thần mà nói đúng là quá quen thuộc.
Giữa hai bên có thù hận khắc sâu không xương cốt tâm can.
Mà đối với Hàn Thượng Hương mà nói, càng là thù sâu như biển, hận cao ngất trời.
Bởi vì người này, chính là kẻ thù đã giết chết mẫu thân của nàng.
Trời như ghét ta, không dám thu nhận.
Đây là nguồn gốc hai chữ Thiên Ấp của “Nhất Diệp Kiếm Đế”.
Tên thật của hắn là gì, đã không còn ai biết nữa. Người người đều nhớ rõ hai chữ “Thiên Ấp”, mà bản thân hắn cũng tự xưng là “Thiên Ấp”.
Xem như trời cao này đã chán ghét vứt bỏ ta, cũng ép ta không còn cách nào khác.
Thiên Ấp Đế chính là kẻ giao hoành ương ngạnh như thế. Trong số chư Đế của Hoàng Cổ Thánh tộc, tàn sát đổ máu tạo thành từ tay Thiên Ấp Đế là nhiều nhất. Còn trên cả Hắc Thạch Đế có bệnh về não. Mà mẫu thân của Hàn Thượng Hương đã chết thảm trong tay Thiên Ấp Đế trong một trận chiến dịch nọ. Lần đó, một lần đột kích bất ngờ Hoang Cổ tộc nhắm vào tập đoàn quân sự Bắc Thần, tạo thành tổn thất to lớn, chiếc lực cấp cao mà Hoang Cổ tộc thúc đẩy có cả Thiên Ấp Đế. Trận chiến đó, tập đoàn quân sự Bắc Thần tổn thất nặng nề, gần như bị hủy diệt, nguyên khí đại thương, sau đó nghỉ ngơi mấy lần lấy lại sức, dưới sự chỉ hủy kỳ tích của thống soái Chí Cao mới chống đỡ được. Mẫu thân của Hàn Thượng Hương, khi đó cũng đã là Chuẩn Đế. Là thiên tài được kỳ vọng trở thành Đế cảnh nhất.
Đáng tiếc, vì yểm hộ cho Hàn Thượng Hương khi đó mới chỉ có năm tuổi rút lui, cuối cùng ngã xuống trong tay Thiên Ấp Đế.
Nghe nói, thi thể đã bị chế tạo thành Chuẩn Đế binh, trái lại trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của tập đoàn quân sự Bắc Thần.
Hàn Thượng Hương không phút giây nào không muốn giết chết Thiên Ấp Đế, cướp lại di hài của mẫu thân mình. Đáng tiếc, thực lực của đối thủ thật sự quá mạnh. Hơn nữa còn có Hoang Cổ Thánh tộc với bối cảnh cỡ đó chèo chống, nói thì dễ đấy. Dù với tập đoàn quân sự Bắc Thần lớn mạnh, mấy lần bày ra cục diện nhắm vào Thiên Ấp Đế cũng không thể thành công.
Không ngờ rằng hôm nay, ở nơi này, vậy mà lại nhìn thấy người này. Hoang Cổ Thánh tộc xem trọng Phi Ngư Tí Toàn này đến thế sao? Trực tiếp để Đế giả ra quân.
Ở phía đối diện.
Thiên Ấp Đế đã dừng lại.
Chân mày màu vàng hơi run run, ánh mắt lướt qua.
“Uông Luận vậy mà lại thất thủ tại nơi này.”
Hắn có hơi kinh ngạc. Chiến bộ Niệm Hương và cả hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ ở trước mắt.
Trong mắt mắt chỉ như hạt bụi, không có bất kỳ sự uy hiếp nào.
Đừng nói là chiến sĩ bình thường, coi như là cường giả đỉnh cấp, Tinh quân đỉnh phong gì gì đó, trong mắt hắn cũng chỉ như hạt cát không đủ đập vào mắt. Ầm ầm. Ở nơi xa, chiến xa cự thú nghiền ép tinh không, cuồn cuộn kéo đến. Kẻ hiện thân chính là chủ soái Drenthe “Tinh Hải Hồng Lưu”
của Quân đoàn Hồng Lưu Thú nhân.
Thú nhân da đỏ hình dáng cao khổng lồ, cao quá ba mươi mét, trong con ngươi màu hổ phách pha chút màu đỏ hồng bất cứ lúc nào cũng tỏa ra hơi thở chết chóc.
“Tham kiến đại nhân"
Đối mặt với cường giả Đế cảnh như Thiên Ấp Đế, có là Thú nhân hung hãn nhất cũng biết phải thu liễm sự tàn bạo, duy trì lý trí, Drenthe đặt một tay lên ngực cúi người, nói: “Mời đại nhân xuất thủ, tiêu diệt đám côn trùng khiến người ta phải buồn nôn này. Chúng ta sẽ trấn thủ ổn thỏa Phi Ngư Tí Toàn cho Hoang Cổ tộc vĩ đại”
Thiên Ấp Đế không thèm để mắt tới. Trong mắt của đám Thú nhân, Nhân tộc để tiện hèn hạ nhỏ bé như cỏ rác. Mà trong mắt Nhân tộc, Thú nhân lại là đại danh từ đại diện cho thô lỗ, dã man, ngu muội và dơ bản. Khinh bỉ lẫn nhau.
Thiên Ấp Để hiển nhiên cũng không thèm để Thú nhân Hồng Yểm kia vào mắt.
Dù đó là bạn hợp tác, dù đó là Thống soái của Quân đoàn Hồng Lưu. Vẫn như cũ không khiến hắn nhìn nhiều thêm một cái.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hàn Thượng Hương.
“Trẫm nhận ra người”
Hắn mỉm cười, nói: “Ngươi là con gái của Tôn Thiên?
Cách cả vạn mét tinh không, lửa giận trong mắt Hàn Thượng Hương dâng trào, tựa như ngọn núi lửa bùng lên ánh đỏ thẫm. Nàng không nói gì, hai tay nắm chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch, có hơi rung động.
Lý trí cường đại cố gắng khắc chế hành động của nàng, mới không để chính mình lao ra một cách liều lĩnh.
Nàng cố gắng trấn áp lửa giận trong đầu mình lại, đang suy nghĩ phương án đẩy lùi quân địch.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cách Mời Vũ Văn Tú Nhi xuất thủ.
Chỉ có Đế giả mới có thể đối phó với Đế giả. Nhưng bây giờ, Vũ Văn Tú Nhi đang ở nơi nào?
Nàng nhìn quanh khắp nơi, phát hiện ra vị Đế giả phe mình đã biến mất không thấy đâu tự lúc nào.
1137 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận