Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2730: Năm trăm năm

Khóe miệng của Hàn Bất Phụ co giật một chút. Sau đó liền trực tiếp nhảy dựng lên một cước đạp xuống: "Đánh chết cái tên khốn quyến rũ nữ nhi của huynh đệ nhà ngươi"
"Đây là hiểu lầm"
Lâm Bắc Thần một quyền đánh ra. Phanh phanh phanh phanh.
Hai người lại giao thủ.
Lần này trực tiếp là quyền quyền đến thịt, đánh rất bạo lực.
"Ta khinh, lão Hàn, người vậy mà thành đế rồi?"
Lâm Bắc Thần bị đánh đùng đùng, lông tơ đứt mất tận mấy sợi.
Hắn rất khiếp sợ.
Tu vi của Hàn Bất Phụ, vậy mà đã là Đế Cảnh.
Hơn nữa còn không phải là Đế Cảnh bình thường.
"Tiểu tử ngươi cũng không tệ, đến vũ trụ Hồng Hoang mới bao lâu, cũng đã là chiến lực cấp Chuẩn Đế" Áo choàng vải trên người Hàn Bất Phụ cũng bị xé rách, tóc tai rối bời, cười lạnh nói: “Nhưng mà, nếu không phải ta nương tay, bây giờ người đã bị ta đánh ị ra shit rồi" Binh binh bang bang.
Đánh đánh, hai người không hẹn mà cùng dừng tay.
Sau đó nhìn nhau mà đứng.
Đều không nói gì. Cuối cùng, cho nhau một cái ôm hung hãn.
"Ta còn cho rằng, cả đời này sẽ không còn được gặp lại người nữa"
Hàn Bất Phụ bùi ngùi mãi thôi, tâm trạng khuấy động, nói: "Nghe được tin tức do Hạ Vũ truyền đến, ta liền biết, nhất định là ngươi, ngoại trừ ngươi ra, trên thế giới này cũng không tìm được người ngông cuồng như vậy nữa."
"A cái này... Ta coi như người đang khen ta"
Lâm Bắc Thần nói: "Ta nghe thấy tin tức liên quan tới Bắc Thần quân đoàn, lại từ chỗ của Hạ Vũ nghe được một số chi tiết nhỏ, cũng ý thức được, cái người được gọi là 'thống soái chí cao, nhất định là ngươi, chỉ là những thuộc hạ này của ngươi, thật sự là quá trung tâm, bất kể uy hiếp dụ dỗ như thế nào, cũng không chịu dẫn ta tới gặp ngươi, ta chỉ đành nghĩ hết cách, trải qua muôn ngàn cực khổ tới tìm ngươi."
"Ngươi sao lại đi vào vũ trụ Hồng Hoang này?"
Hai người trăm miệng một lời hỏi nhau.
"Ngươi nói trước đi"
Hàn Bất Phụ vượt lên trước.
Lâm Bắc Thần ngồi vào cái ghế ở bên cạnh, lấy Hoa tử ra, ném cho Hàn Bất Phụ một điếu, sau đó lại lấy ra một bình Mao Đài, rót hai chén, nói: "Đứa trẻ không có mẹ, nói ra rất dài dòng, từ sau khi người đi."
Lâm Bắc Thần đem chuyện xảy ra sau đó, đều kể lại một lần.
Hàn Bất Phụ nghe thấy kinh tâm động phách.
Càng về sau, hắn kích động nói: "Nói như vậy, chúng ta còn có hi vọng trở về Đông Đạo Chân Châu?"
Từng có lúc, hắn nằm mơ cũng muốn quay trở lại Đông Đạo Chân Châu, quay về nhà, thăm mẹ già cùng muội muội, thăm những bạn học như Lâm Bắc Thần, cho dù là ngắm mấy gốc cây ở cổng trường học kia một chút, nhìn mấy quầy điểm tâm kia một chút, cũng đều là niềm hạnh phúc chỉ có thể nhìn mà thèm.
Lâm Bắc Thần gật gật đầu, nói: "Có thể trở về bất cứ lúc nào.
Sau đó lại hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi làm sao lại đi vào thế giới này? Còn thay đổi dáng vẻ, trở thành đại thúc?"
Hàn Bất Phụ ừng ực uống một ngụm rượu, nói: "Ngươi tin không? Ta đi vào thế giới này, đã đằng đẵng hơn năm trăm năm..."
Phụt.
Lâm Bắc Thần suýt chút nữa phun hết ngụm Mao Đài ra ngoài.
May mà hắn phản ứng nhanh, dùng tốc độ phản ứng và lục khống chế của Chuẩn Đế, một lần nữa hút ngược trở về.
Dù sao cũng là Mao Đài mà.
Mỗi một giọt đều là Hồng Hoang kim hết.
Năm trăm năm?
Ngươi là Tôn hầu tử chắc.
“Chuyện này, nhắc đến đoạn chuyện xưa của ngươi, nói ra cũng dài.”
“Ngày đó trong cuộc đại chiếc, vì yểm hộ cho quân đội Bắc cảnh rút lui hoàn toàn về phía sau, để không phải chịu nổi nhục làm tù binh cho người Cực Quang, ta đã nhảy vào trong Lạc Tinh Uyên. Sau đó ta đã mất đi ý thức, đợi đến khi ta tỉnh táo trở lại, mới phát hiện ra mình vẫn chưa chết mà thân đã ở trong một tòa cung điện cổ xưa..."
Hàn Bất Phụ từ từ kể lại.
Cung điện? Cổ xưa nữa? Chuyện này vừa nghe xong đã biết chính là kỳ ngộ đến rồi. Lâm Bắc Thần lập tức sáng mắt lên.
“Đó là một tòa cung điện không biết đã tồn tại bao lâu rồi, to lớn, thâm trầm, không cách nào quan sát toàn cảnh. Ta ở trong đó, cứ như một hạt cát nằm giữa sa mạc, hoàn toàn mất đi phương hướng."
“Ban đầu, ta vẫn luôn bị nhốt trong đó, bởi vì bị trọng thương, mất máu nghiêm trọng, cứ bước đi lảo đảo. Trong lúc vô tình, ta đi tới trước một kiến trúc giống như tế đàn, ta leo lên đó, đụng trúng miệng vết thương, máu tươi chảy xuôi xuống, nhỏ lên trên tế đàn đó.”
“Có lẽ là do máu tươi kích hoạt tế đàn, toàn bộ tòa cung điện cổ xảy ra biến hóa”
“Nó bị kích hoạt”
“Có giọng nói bắt đầu xuất hiện, bảo ta chuẩn bị vượt quan cho tốt? Hàn Bất Phụ tiếp tục nói.
“Vượt quan?"
Trên mặt Lâm Bắc Thần hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn dường như đoán được điều gì đó.
Hàn Bất Phụ gật đầu, nói: “Đúng thế, vượt quan”
“Giọng nói kia nói với ta rằng, nếu muốn sống sót, nhất định phải hoàn thành từng mục khiêu chiến một, liên tục tiến về phía trước. Bên trong cung điện Cổ Thần đó có vô số cơ quan, chỉ khi không ngừng phá giải cơ quan, trước khi hết thời hạn, tìm tới điểm sinh tồn mới, đạt được vật tư sinh tồn và tài nguyên tu luyện mới có thể sống sót. Còn nếu không hoàn thành được thì sẽ bị hắc ám và hư không cắn nuốt.."
“Trong nháy mắt, tế đàn chữa trị xong thương thế cho ta, và cũng truyền tống tài nguyên tu luyện cùng với công pháp đến”.
“Ta được cho hay, trong vòng ba ngày, phải tu luyện ra chân khí, mở ra trận pháp truyền tống trên tế đàn, thông đến điểm sinh tồn kế tiếp..”
“Ta bắt đầu tu luyện”
“Đó là công pháp tu luyện mà ta chưa từng nhìn thấy, hoàn toàn khác xa so với đại lục Đông Đạo Trấn Châu”.
“Theo thời gian dần trôi qua, xung quanh tế đàn xuất hiện rất nhiều quái vật hư hông, lít nha lít nhít, như cả một biển trời màu tím, tỏa ra khí tức tà ác. Bọn chúng rất lớn mạnh, ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Nếu không phải bởi vì bọn chúng e ngại sức mạnh từ nguồn sáng bên trên tế đàn, dù là một con quái vật nhỏ nhất trong số xông lên, ta cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong chớp mắt”
“Nhưng dòng thời gian dần trôi đi, bọn chúng càng ngày càng đến gần, bắt đầu leo lên phía dưới tế đàn."
“Nguồn sáng bên trên tế đàn biến mất, đã không cách nào tạo thành sự uy hiếp tuyệt đối đối với bọn chúng nữa”
“Cuối cùng, quái vật hư không trong số mấy con cường đại nhất, xúc tu của nó gần như có thể quật trúng lên mặt của ta..."
1086 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận