Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2879: Đại ca đi mau

“Thích Điệp!"
Trong chớp mắt này, Hoa Vũ Kiếm đột nhiên nhận ra Không phải một thích khách cỏn con.
Mà là thích khách Đế cảnh - Thích Điệp .
Nỗi sợ hãi to lớn ập đến, trong chớp mắt khiến cho lửa giận và men say của hắn tan thành mây khói.
Hắn ngàn lần vạn lần không ngờ tới thích khách Đế cảnh mà bản thân dốc hết sức lực, phái ra bao nhiêu cao thủ truy nã lùng bắt suốt mười ngày thế mà lại ở trong trường hợp như vậy, phương thức như vậy, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Không có chút vui mừng nào.
Đây không phải tình huống mà hắn mong đợi.
Bản thân hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Thích Điệp.
Vừa rồi không nên cậy mạnh ý đồ phản sát.
Dũng khí biến mất, chiến ý tùy theo hỏng mất.
“Đại ca, đi mau, để ta ở lại cản hắn Lâm Bắc Thần vọt đi lên, trong tay cầm một thanh trường kiếm, phát ra kiếm quang đầy trời, phấn đấu quên mình mà xông thẳng về phía Thích Điệp.
Trong nháy mắt này, Hoa Vũ Kiếm cảm thấy vô cùng cảm động.
Huynh đệ tốt.
“Ngươi hãy cẩn thận.
Hắn xoay người chạy mất.
Uỳnh.
Phía sau truyền tới tiếng nổ mạnh của năng lượng chân khí mãnh liệt va chạm.
Sau đó Lâm Bắc Thần cả người là máu, bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã vào trước mặt Hoa Vũ Kiếm.
Máu tươi đầm đìa.
Truyền Thuyết Kiếm chỉ còn lại một cái chuôi kiếm trụi lủi.
Từ ngực trái đến hông phải là một vết thương sâu tới nỗi có thể nhìn thấy xương, da thịt bong tróc, máu tươi trào ra.
Mới đối mặt một cái?
Hoa Vũ Kiếm hoảng hốt.
Không nghĩ tới Thánh Thể Đạo như Lý Thiếu Phi thế mà cũng không ngăn cản được Điệp Nhận của Thích Điệp.
Cộp cộp.
Phía sau, thích khách Đế cảnh cầm Điệp Nhận không thể thấy bằng mắt thường, bước qua máu tươi mà đến.
Hắn nện bước không nhanh không chậm.
Giống như Tử Thần lặng yên không tiếng động tới gần, đang hưởng thụ vẻ đẹp tàn nhẫn khi thu hoạch sinh mệnh.
“Đại ca, không cần lo cho ta, đi mau.
Lâm Bắc Thần từ trên mặt đất bò dậy.
Hắn đẩy Hoa Vũ Kiếm một phen, lần thứ hai xông tới phía Thích Điệp, dùng thân thể máu thịt ngăn trở sự đuổi giết của thích khách Đế cảnh.
Trong lúc đối diện.
Trong mắt Thích Điệp lộ ra một vẻ ngoài ý muốn.
Một chiêu Điệp Đọa Nhận Kích vừa rồi hẳn là có thể trong nháy mắt hạ gục con chó bên cạnh Hoa Vũ Kiếm này mới đúng, tại sao lại chỉ gây tổn thương một chút tới da thịt?
Con chó này đã ẩn giấu thực lực?
Thú vị.
Điệp Nhận lặng yên không tiếng động xẹt qua.
Đây là ánh đạo có thể cắt qua đạo tắc.
Phốc, phốc, phốc.
Trên người Lâm Bắc Thần bắn ra từng dòng máu, sau đó lần thứ hai bay ngược ra ngoài.
Lực lượng của vết đao vô hình khiến cho cả ghế lô trở nên rách nát.
Hoa Vũ Kiếm điên cuồng chạy trốn.
Phịch.
Hắn trực tiếp va vào bên trong ghê lỗ bên cạnh.
Tiệm rượu Hồng Hộc xây dựng sang quý, một cỏ một cây đều có bày trận pháp và cấm chế, hoa lệ mà đẹp đẹp, kiên cố đồng thời cách âm tốt. Hoa Vũ Kiếm bất ngờ ngã vào trong ghế lỗ cách vách khiến cho Tiết Ngưng Nhi đang cười nói trò chuyện với khách hàng bị giật mình...
“Kẻ nào?"
Tiết Ngưng Nhi vung tay lên: “Ngăn lại hắn.
Hai gã hộ vệ lập tức xông lên phía trước.
Xoet.
Ánh đao tựa như cánh bướm bay múa chợt xẹt qua.
Hai người hộ vệ đột nhiên khựng lại, bỗng nhiên giống như chồng xếp gỗ bị đánh đổ, hóa thành hai đống thịt nátbất quy tắc, thể xác và tinh thần đồng thời bị chém rớt, nháy mắt tử vong.
Thích Điệp dẫm lên máu tươi mà tới, Điệp Nhận trong tay lần thứ hai chém về phía Hoa Vũ Kiếm.
“Cẩn thận"
Tiết Ngưng Nhi lôi kéo người phụ nữ trung niên, nỗ lực né sang một bên.
Nàng ý thức được sự đáng sợ của kẻ làm ác, cũng ý thức được đám người các nàng không phải là mục tiêu, làm ra phản ứng tốt nhất.
Mà quả nhiên Thích Điệp vẫn chưa ra tay với các nàng.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Tiết Ngưng Nhi ngưng lại.
Nàng nhìn thấy một người máu me khắp người, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo từ phía sau, không màng tất cả nhằm về phía Thích Điệp .
Thân hình đã máu thịt be bét.
Nhưng Tiết Ngưng Nhi vẫn nhanh chóng nhận ra qua cái nhìn đầu tiên, đó chính là ân nhân Lý Thiếu Phi của mình.
“Đại ca cẩn thận!"
Lâm Bắc Thần gào thét lớn, đảm bảo giọng nói của hắn rõ rành truyền tới trong tại Hoa Vũ Kiếm, sau đó tiếp tục biểu diễn, giống như không muốn sống mà va vào Thích Điệp .
Huych.
Thân mình của Thích Điệp bị đẩy lệch sang một bên, Điệp Nhận trong tay không thể đánh trúng, trực tiếp thất bại.
Một dấu chấm hỏi to đùng toát ra ở trong đầu Thích Điệp.
Có vấn đề.
Tại sao kẻ này không những chưa chết, mà còn có thể xông tới?
Hơn nữa lực lượng va chạm như này, ngay cả Đế cảnh như hắn cũng bị tê mỏi cả nửa người, xương cốt như là bị đâm tan ra thành từng mảnh vậy?
Khoảnh khắc trong lòng trào dâng cảnh giác, Thứ Điệp trào dâng lên ý niệm chạy trốn.
Đối với một thích khách mà nói, một đòn không trúng trốn xa ngàn dặm mới là tinh tủy của Thử Đạo thực sự.
Nhưng mà, đối tượng ám sát trước mắt yếu giống như một con gà con hốt hoảng. Bên cạnh chỉ có một con chó xương cốt cứng một chút.
Cận vệ cùng cao thủ của Đặc Pháp Cục đều không ở đây.
Cơ hội hiếm có như vậy, Thứ Điệp cho rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay của mình. Ưu thế ở ta.
Thứ Điệp đưa ra phán đoán.
Điệp Nhận lại lần nữa xuất thủ.
Ti ngấn mà mắt thường không thể nhìn thấy được vạch phá không gian.
"Lão đại cẩn thận Lâm Bắc Thần đem Hoa Vũ Kiếm đụng bay ra ngoài.
Sau đó lại lần nữa dùng nhục thân của mình, chặn một đòn này.
Phốc phốc phốc.
Máu tươi tung tóe, bắn ra huyết hoa.
Hoa Vũ Kiếm bị đâm đến choáng đầu hoa mắt, nhưng lại cảm động không lời nào có thể diễn tả được.
Hắn không ngờ rằng, Lý Thiếu Phi lại trung thành với mình như thế...không, đây là tình hữu nghị.
Là tình huynh đệ.
"Huynh đệ, đa tạ, ngươi yên tâm đi, cho dù ta có đập nồi bán sắt, cũng nhất định cho ngươi nở mày nở mặt"
Hoa Vũ Kiếm rống to, thân hình như điện, điên cuồng chạy trốn về phía cao ốc.
Lâm Bắc Thần thấy thế, trong lòng chửi mẹ.
Không trượng nghĩa.
Nhưng thân là nhân vật chính của bộ phim đêm nay, ta làm sao có thể để ngươi cứ thế mà đi chứ? Oanh.
Hắn lại lần nữa bị đánh bay, công bằng, vừa hay hung hăng đập vào trên người Hoa Vũ Kiếm.
Răng rắc răng rắc.
Xương cốt của Hoa Vũ Kiếm, không biết bị đụng gãy bao nhiêu cái, một ngụm máu già liền phun ra.
"Lão đại, ngươi không sao chứ, lão đại?"
Lâm Bắc Thần đỡ lấy Hoa Vũ Kiếm, lắc bờ vai của hắn, lớn tiếng nói: "Lão đại, ngươi tỉnh táo một chút, không được ngủ, ngươi mau trốn đi lão đại"
1173 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận