Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2193: Tội nghiệt trên thân người

Tâm Lâm Bắc Thần chìm xuống. Bạch Khâm Vân hiến tế mình, chết rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Hắn nhìn Tần chủ tế, hy vọng một cái lắc đầu, một câu trả lời phủ định.
Nhưng ánh mắt Tần chủ tế lại toát lên sự thương cảm và tiếc nuối.
Lâm Bắc Thần gầm nhẹ một tiếng, một cước đạp VỠ một nửa cơ thể Vệ Danh Thần. Máu tươi như lửa nhảy nhót. Vệ Danh Thần tiếp tục cười to: “Ha ha, phẫn nộ sao? Ngươi lại mất đi một người mà người yêu thương. Ha ha, cho dù đạt được đại đan thì như thế nào? Tất cả bằng hữu thân nhân của người đều chết hết. Người vẫn còn sống, vậy ngươi hãy tiếp nhận sự thống khổ vĩnh hằng đi"
Lâm Bắc Thần lại một lần nữa nâng cước giẫm lên cái đầu còn lại của Vệ Danh Thần.
Nhưng Vệ Danh Thần vẫn cuồng tiếu: “Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn kia vì cứu người mà tuân theo mệnh lệnh của ta, bố trí trận pháp, chế tạo tượng chiến ngẫu Thần Vương, trong tay nàng ta cũng dính đầy huyết tinh, gánh vác tội nghiệt huyết hải. Thì ra nàng ta làm như vậy cũng chính vì ngươi. Ha ha, tội nghiệt đó cũng nằm trên người của ngươi. Lâm Bắc Thần, đời đời kiếp kiếp của ngươi sứ sống trong thống khổ và giày vò đi, ha ha ha.."
Tần chủ tế có chút lo lắng nhìn Lâm Bắc Thần.
Vệ Danh Thần nguyền rủa độc ác nhất, đâm thẳng vào lòng người.
Nhưng Lâm Bắc Thần chỉ hơi im lặng, sau đó cắt ngang tiếng cười của Vệ Danh Thần: “Không, những tội nghiệt này đều nằm hết trên người ngươi. Tiểu Bạch hoàn toàn không có năng lực ngăn cản kế hoạch phát rồ của ngươi. Cho dù không phải nàng, ngươi cũng sẽ lựa chọn người khác làm chuyện này cho người. Có lẽ là Lam chủ thần, là Quốc chủ thần, thậm chí là người nào mà người thấy có thể lợi dụng được"
Nụ cười của Vệ Danh Thần dần dần cứng lại.
Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: “Sự tồn tại của người đã chú định mang đến sự hủy diệt cho thế giới này, người giống như một con vi rút, một loại ôn dịch. Tiểu Bạch không làm, những người vô tội kia vẫn không cách nào sinh tồn trong trận pháp vô nhân tính của ngươi. Nàng làm, ngược lại dùng chính phương thức của nàng lưu lại một chút hy vọng sống. Cho dù không cứu được sinh linh đại lục nhưng ít ra cũng đã ngăn cản người, cũng đã cứu được ta. Đại đan trong người ta, đồng nghĩa linh uẩn đại lục vẫn còn ở trong người ta, còn có hy vọng vãn hồi hết thảy “Bọn họ đều đã chết”
Vệ Danh Thần quát to: “Trận pháp không thể nghịch chuyển. Người nằm mơ đi, Lâm Bắc Thần, người đang nằm mo."
“Trên thế giới này không có chuyện tuyệt đối không thể nào”
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần dần dần trở nên thoải mái hơn: “Cho dù Đống Đạo Chân Châu không có, thần giới không có, thế giới thiên ngoại Hồng Hoang thì sao? Ta nhất định sẽ tìm được cách, cho dù là đạp nát Hồng Hoang”
“Không có khả năng đầu, người nằm mơ. Ha ha, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng”
Vệ Danh Thần cười lạnh, nhưng ánh mắt lại kinh sợ, còn có thất bại không cách nào che giấu.
Bên trong thế giới Hồng Hoang có lẽ tồn tại biện pháp như thế.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn cái đầu của hắn, ánh mắt đỏ bừng, gằn từng câu từng chữ: “Ngươi không sợ đau đớn, thậm chí cũng không sợ tử vong. Người cảm thấy ta không cách nào chân chính khiến cho người chịu đau khổ, bởi vì ngươi đã hoàn toàn mất nhân tính. Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến một cách, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là tuyệt vọng và sụp đổ, sẽ khiến cho ngươi hối hận đến quỳ gối trước mặt ta cầu xin tha thứ, ngươi có tin hay không?"
Vệ Danh Thần cười lạnh không thôi.
Hắn sắp chết rồi, còn sợ cái gì khác sao?
Tâm niệm Lâm Bắc Thần vừa động, từ trong không gian đám mây lấy ra một vật. Sắc mặt Vệ Danh Thần lập tức thay đổi.
Là một chiếc giày cỏ.
Chế tác bình thường, có rất nhiều chỗ bị mòn, nhìn không ra điểm nào đặc biệt, lại còn bị rách, chỉ sợ ném vào ven đường cũng không có tên ăn mày nào thèm nhặt. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc giày, sắc mặt Vệ Danh Thần lập tức thay đổi.
“Ngươi... tại sao nó lại ở trong tay ngươi?"
Hắn run giọng hỏi.
Xoệt xoet.
Lâm Bắc Thần trực tiếp xé nát chiếc giày cỏ.
Sau đó, hắn lấy một cái giày da thú, áo gai, giáp da thú rách nát, còn có một cái áo tơi, cần câu, không nói một lời toàn bộ đều xé nát. Cơ thể Vệ Danh Thần dần dần khôi phục, giận dữ hét lên: “Dừng tay, mau dùng tay, ngươi màu dừng lại”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự đau lòng và sợ hãi.
“Đây là chí bảo mà người quý trọng sao?"
Lâm Bắc Thần cười lạnh: “Cũng giống như những người mà ta bảo vệ, người coi như sinh mệnh chính là những thứ rách rưới này. Ta đoán bọn chúng đối với người mà nói nhất định có ý nghĩa đặc biệt, cho nên người mới bảo tồn bọn chúng bên trong kho vũ khí bí mật nhất? Vệ Danh Thần run rẩy nói: “Ngươi đã phá kho vũ khí của ta? Làm sao người tìm được nó? Trừ phi.”
Hắn vô thức nhìn sang Kiếm Tuyết Vô Danh. Cẩu nữ thần đang chữa thương, nhìn thấy ánh mắt của Vệ Danh Thần, lập tức mừng rỡ nói: “Không sai, ngươi đoán đúng đấy. Là ta mang thối đệ đệ này đi. Ha ha."
Vệ Danh Thần thống hận: “Ngày đó ta không nên lưu lại mạng sống của ngươi”
“Thôi đi, lúc đó người cũng không giết được ta mà”
Miệng cẩu nữ thần rất cứng. Vệ Danh Thần quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt lóe lên ánh sáng ngoài mạnh trong yếu: Ngươi, ngươi còn lấy được cái gì?"
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi đoán thử xem? Đương nhiên là toàn bộ rồi. Ha ha, nếu như mấy món vừa rồi người coi như tính mệnh, vậy thì cái váy màu xanh có thêu hình chim bay kia có phải còn trân quý hơn cả tính mệnh của ngươi không?"
Hắn lấy cái váy màu xanh có cảm giác xưa cũ ra, làm bộ như muốn xé nát.
“Đừng, đừng mà”
Vệ Danh Thần rống to, khẩn trương nói: “Đừng xé nó mà. Ta... người muốn thế nào, ta đều có thể đồng ý với ngươi. Ta sẽ quỳ xuống cầu xin người tha thứ. Ngươi cứ tùy ý sỉ nhục ta, ta xin người”
Hắn đứng lên, quỳ trên mặt đất, dập đầu bịch bịch xuống đất, đau khổ cầu khẩn, không còn tư thế lợn chết không sợ bỏng trước đó.
1289 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận