Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2695: Hắn còn nói cái gì

"Người đầu, nhanh đi mời Hạ Vũ.."
Thống soái chí cao mở miệng, giọng nói từ tính thuần hậu ấm áp mang tính tiêu chí, mỗi một âm tiết dường như cũng có thể mang đến cho tùy tùng sự tín nhiệm cùng dũng khí vô tận. Nhưng hắn nói xong, trực tiếp ngắt lời của mình, nói: "Được rồi, ta đích thân đi tìm hắn."
Nói xong, lại giống như cuồng phong vội vội vàng vàng rời khỏi bộ thống soái tác chiến.
"Không được dừng lại, các người tiếp tục làm việc"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của thống soái chí cao: "Chiến sự không có gì thay đổi"
Cái này khiến cho trái tim của các tham mưu tác chiến giống như bị mèo cào, nghe vậy thở dài một hơi, nhưng trong lòng tràn đầy sự hiếu kỳ dường như khó mà ngăn chặn nổi: Không phải chiến sự có biến, lại là chuyện gì có thể khiến cho thống soái chí cao căng thẳng như vậy.
"Hạ Vũ là ai?"
Có người lớn tiếng hỏi.
Một đám quan tham mưu mặt mặt nhìn nhau, cũng không biết.
"Có ai đã từng xử lý văn quyển Tín điệp có liên quan đến Hạ Vũ không?"
Có người lớn tiếng hỏi.
Vẫn không có ai trả lời.
Bên trong nữ quần, quan tham mưu tên là Triệu Cường vẻ mặt kinh nghi bất định. Không thể nào?
Không lẽ là lão Hạ?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, cái văn quyển mà bạn học cũ Hạ Vũ nhờ hắn đưa tới bộ tác chiến trước đó.
Nhất định là vậy.
Thứ mà thống soái chí cao nhìn thấy vừa rồi, chính là văn quyển kia. Nhưng bên trong văn quyến rốt cuộc là viết cái gì, có thể khiến cho thống soái chí cao thất thố như vậy? Triệu Cường nhớ lại một số dấu vết mà Hạ Vũ đã nói lên trước đó, dường như cũng không phải là chuyện xấu gì, trong lòng hơi yên tâm một chút.
"Ha ha, các ngươi có phải rất hiếu kì hay không?"
Triệu Cường ho nhẹ một tiếng, nói: "Đây không phải đúng lúc rồi sao? Ha ha, ta đúng lúc biết được một chút manh mối như vậy"
Hắn làm sao có thể từ bỏ một cơ hội hiển thánh trước người khác như vậy chứ? Không có chuyện gì khiến người ta hưng phấn hơn so với việc tỏ vẻ trước mặt đồng liêu.
Quả nhiên Xoát xoát xoát xoát xoát. Vô số ánh mắt ngay lập tức bắn ra trên người của Triệu Cường.
"Ngươi biết sao?"
"Mau nói"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện tốt, hay là chuyện xấu?"
Tất cả các tham mưu tác chiến, ngay lập tức vây chặt Triệu Cường đến mức một giọt nước cũng không lọt.
"Khụ khụ... ây da, cổ họng có hơi khô."
Triệu Cường cười híp mắt nói.
"Triệu ca, vừa hay ở chỗ ta đã pha một bình Ngộ Đạo Trà, mau mời" "Lão Triệu à, đêm nay tan ca, ta mời người đi Thiên Hương Lâu bày một bàn, rồi mới Hương Hương cô nương hát một khúc cho ngươi, thế nào?"
Mấy quan tham mưu ngày thường thích nhất là so tài với Triệu Cường, ngay lập tức liền giống như liếm cẩu trung thành nhất, tụ tập trước mặt.
"Ha ha, các ngươi đã có thành ý như vậy, thì ta cũng đành phải đồng ý thôi."
Triệu Cường nhận lấy một Ngộ Đạo Trà của Diệp Thiên Kim trong truyền thuyết, cười híp mắt nói: "Hạ Vũ là bạn học cũ của ta, chúng ta là học viên khoá thứ mười một của tập đoàn quân sự Bắc Thần, hai ngày trước vừa mới kết hôn, trước đó hắn quả thật là đã trình lên một văn quyển, ha ha... về phần nội dung, thì ta không biết" "Chỉ cái này?"
"Chỉ cái này thôi à"
"Chỉ một chút tin tức này, người gạt một bữa Thiên Hương lâu của ta?"
"Ngươi tự nguyện, sao có thể nói là lừa gạt chứ?"
"Vô sỉ, mọi người đánh hắn"
Phanh phanh phanh phanh.
Triệu Cường bị các đồng liêu tiếp tục vây đánh. Các chiến tướng đứng ở ngoài cửa, nghe được động tĩnh bên trong, thò đầu nhìn thoáng qua, coi như không xảy ra bất cứ chuyện gì mà lùi lại. Các tham mưu của bộ thống soái tác chiến, mặc dù là 'Quan văn, nhưng đám văn nhân này lại giỏi đánh nhau nhất, cuộc ẩu đả tương tự thường xảy ra. Không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị nữa.
"Tiểu đội kiếm thủ thứ sáu mươi bảy bộ chiến đấu đặc thù Hạ Vũ, bái kiến thống soái"
Hạ Vũ kích động đến mức toàn thân phát run, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, thống soái vĩ đại chí cao vô thượng, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
"Hạ huynh đệ mau đứng dậy đi"
Thống soái chí cao vô cùng hiền hoà, đối với tất cả mọi người đều xưng hô huynh đệ, nói: "Ta cũng là sau khi đến, mới biết ngày hôm trước là đại hôn của ngươi... Chúc mừng chúc mừng, đây là quà chúc mừng của ta."
Đưa lên một bức tượng người khắc tay bằng ngọc thạch. Không phải là lễ vật quý giá gì, nhưng lại là thứ chính tay chế tác.
Thống soái chí cao khi rảnh rỗi, thích lấy chạm ngọc để dưỡng thần, bên trong toàn bộ tập đoàn quân sự, người người đều biết, ngọc thạch do thống soái chính tay chế tác càng có giá trị liên thành.
"Đa tạ đại soái"
Hạ Vũ trong lòng đã mơ hồ đoán được nguyên nhân thống soái xuất hiện ở đây, nói: "Đại soái tới đây, chính là để hỏi thăm chuyện liên quan tới Lâm Bắc Thần phải không?"
"Hắn nói hắn tên Lâm Bắc Thần sao?"
Trong ánh mắt của thống soái chí cao lộ ra vẻ kích động, giọng nói khẽ run, nói: "Còn nói cái gì nữa? Miêu tả kỹ càng một chút."
Hạ Vũ đem tất cả những gì mà bản thân gặp phải, đều nói ra một lượt. Rất kỹ càng. Không chút giấu giếm. Nhất là câu 'Ngươi còn nhớ Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương cùng Bạch Khâm Vân của bờ hồ Đại Minh không kia. Câu nói này vừa nói ra, Hạ Vũ cảm nhận được một cách rõ ràng, thân thể của thống soái chí cao trước mắt khẽ run lên, uy áp chân khí đáng sợ chớp mắt lướt qua, dao động cảm xúc to lớn có thể nhìn thấy được, vậy mà lại gần như mất khống chế. Bên trong cả viện trầm mặc lại. Hơi thở của thống soái chí cao hơi có chút gấp gáp. Sau đó dần dần bình phục.
Yên tĩnh đáng sợ.
1395 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận