Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2435: Nói cho hắn biết ta là ai

“Ngừng"
Lâm Bắc Thần kêu lên.
Kiếm Tiên Hào dừng lại. Tàu dẫn đường đằng trước thấy vậy, cũng không thể không dừng lại. Quan viên chủ sự Từ Hàng hầm hừ tiến vào Kiếm Tiên Hào, cau mày chất vấn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi có hiểu quy củ hay không? Vì sao người lại đột nhiên ngừng lại thế?"
Lâm Bắc Thần chỉ vào thành trì bị thiêu đốt bên dưới cùng với cột khói phóng lên tận trời: “Chuyện gì đang xảy ra bên dưới thế?”
“Đúng là nhiều chuyện"
Từ Hàng khẽ cười một tiếng, thản nhiên đáp: “Chẳng qua là hai vị nguyên soái của Đại Nguyệt quân bộ và Hoa Tàng quân bộ bởi vì tranh đoạt một mỹ nhân trẻ tuổi mà phát sinh xung đột, ngươi không cần xen vào. Chiến tranh quy mô như thế có thể nhìn thấy khắp nơi, cũng chẳng có gì lớn lao, không cần phải để ý đến bọn họ.
Đánh nửa năm, hết giận, chết nhiều người, bọn họ tự nhiên sẽ yên tĩnh lại"
Là hai quân bộ Nhân tộc tranh chấp với nhau? Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn đã sớm nghe nói số lượng quân bộ Nhân tộc ở tinh lộ Thiên Lang rất nhiều, vượt qua các tinh lộ khác, không nghĩ đến lại rơi vào tình trạng thối nát đến như vậy.
Bên ngoài đã loạn thành một bầy, giới tinh thủ phủ Nhân tộc tinh khu Tử Vi, đại soái quân bộ Nhân tộc vì tranh giành tình nhân mà chém giết lẫn nhau?
Nhìn Từ Hàng một chút, Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi xuống dưới nói cho hai nguyên soái quân bộ bên dưới, từ giờ trở đi phải ngưng chiến, không cho phép động đao binh lần nữa"
Từ Hàng nhìn Lâm Bắc Thần, nhịn không được cười lạnh hỏi lại: “Ngươi đang nói đùa à?"
“Không"
Lâm Bắc Thần nhìn hắn, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Vừa nãy ta đã nói rõ, cực kỳ nghiêm túc"
Từ Hằng không khỏi giễu cợt: “Ha ha, nghiêm túc? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nhà quê thô bỉ, cũng xứng quản chuyện tinh lộ Thiên Lang chúng ta sao? Ngươi cho rằng mình là ai?"
Người dân thủ phủ có cảm giác ưu việt trời sinh.
Trong mắt người tinh lộ Thiên Lang, ngoại trừ những người sinh trưởng tại địa phương như bọn họ, tất cả những người còn lại của tinh khu Tử Vi đều là nông dân thô bỉ.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm, thản nhiên nói: “Nói cho hắn biết ta là ai?
Ầm.
Hồng Nhất ra tay.
Một bàn tay lớn màu đỏ như Thái Sơn áp đỉnh vỗ xuống.
“Ngươi dám?"
Từ chủ sự giận dữ, vận chuyển chân khí, đưa tay chống đỡ. Răng rắc.
Tiếng xương nứt vang lên.
Hai cánh tay của hắn như gỗ mục bị bẻ gãy, trong nháy mắt rủ xuống. Cơn đau nhức kịch liệt đánh tới.
Từ Hàng lập tức tin tà ngay.
Phát hiện được ánh mắt không hề gợn sóng của Lâm Bắc Thần, hắn ý thức được không ổn, cũng không còn phách lối như trước, tốc độ nhận sợ khiến người ta phải ngạc nhiên, vội vàng cầu khẩn: “Bổn quan sai rồi, đừng, đừng mà.."
“Bây giờ ngươi biết ta là ai rồi chứ?"
Lâm Bắc Thần nhìn hắn, trong mắt không hề có sự thương hại nào.
‘Biết... biết, biết rồi"
Từ Hàng vội vàng lớn tiếng nói.
“Biết thì tốt"
Lâm Bắc Thần hài lòng gật đầu: “Hy vọng ngươi kiếp sau sẽ nhớ kỹ hơn một chút.
Nói xong.
Bàn tay lớn màu đỏ lại một lần nữa phát lực.
Vĩ lực không gì chống đỡ nổi bỗng nhiên ấn xuống.
Phốc phốc.
Từ Hàng vùng vẫy giãy chết bị đập thành một đống thịt nát.
Chết đến không thể chết hơn.
Hai thị vệ tùy tùng đi theo Từ Hàng nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến run lẩy bẩy, mặt như màu đất.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là bọn họ sắp bị giết người diệt khẩu. Nhưng sự thật không phải như vậy. Bởi vì Lâm Bắc Thần một chút cũng không nhìn bọn họ.
“Hãy mang thi thể của vị Từ Hàng đại nhân này xuống khuyên hai phương đang giao chiến bên dưới, nói Lâm Bắc Thần ta hy vọng bọn họ có thể tương thân tương ái, hỗ trợ lẫn nhau.
Lâm Bắc Thần nói, sau đó ném ba khúc xương cho ba huynh đệ Hồng Nhất, tiếp tục phân phó: “Nếu bọn họ không nghe lời, cứ giết sạch toàn bộ"
Hồng Nhất, Hồng Nhị và Hồng Tam giống như mấy con Husky hoạt bát, vui mừng tiếp khúc xương thuộc về mình, sau đó biến thành hồng quang bay xuống.
Sau thời gian một chén trà.
Chiến tranh bên dưới đã dừng lại. Ba người Hồng Nhất quay về.
Bọn chúng dùng lực tinh thần truyền ra tin tức, biểu thị sau khi xuống dưới đã lấy lý phục người, đập chết mấy kẻ không chịu nghe lời, thống soái hai đại quân bộ rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ, ý thức được hành vi sai trái của mình, rất nghe lời mà kết thúc chiến tranh.
Lâm Bắc Thần lắc đầu thở dài.
Đúng là chướng khí mù mịt.
Nửa ngày sau.
Kiếm Tiên Hào rơi xuống đệ nhất đại thành tinh lộ Thiên Lang Lang Khiếu Thành. Đại thành hoa lệ đến chói mắt. Sự phồn hoa làm cho người ta khó mà tưởng tượng.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều hưởng thụ được sự phồn hoa này.
Quang minh và hắc ám luôn đi đôi với nhau, phồn hoa và rách nát cũng mãi mãi xuất hiện trong cùng một tòa thành, chỉ là cách nhau một bức tường mà thôi.
“Lâm soái, nơi này chính là trụ sở được phân chia của Kiếm Tiên quân bộ.
Một nghị viên trong nghị hội tên Hồ Trung Tiên dẫn đám người Lâm Bắc Thần đến một tiểu viện rách nát như bãi rác: “Mười ngày sau, Cát Lộc yến hội được bắt đầu. Trước đó, cũng chỉ có thể ủy khuất Lâm đại soái ở đây mà thôi"
Tường đất thấp bé, tiểu viện đầy rác.
Ba gian nhà ngói nội viện hết hai gian bị dột, cổng thì hư, cửa phòng thì hỏng, cái giếng cạn trong viện còn bốc lên mùi tanh hội của bùn.
Ai dám tin rằng trong Lang Khiếu thành còn có nơi khiến người ta buồn nôn như thế.
1199 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận