Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2097: Ngươi vừa mới nói cái gì?

Ầm ầm.
Cự nhân bạch cốt ngồi trên bạch cốt vương tọa tay cầm bình rượu bạch cốt ngủ say đột nhiên tản ra khí tức hủy diệt, chậm rãi mở mắt.
Đám cường giả Bạch Cốt tộc đều vui mừng.
Quá tốt rồi. Phụ thần đã thức tỉnh. Sắc mặt thiếu nữ có hình xăm rồng thay đổi, ánh mắt lóe lên sự kinh hoàng.
Nàng đưa tay đẩy Lâm Bắc Thần, vội vàng thúc giục: “Thôi rồi, không còn kịp nữa rồi. Châm Ngôn Giả đã thức tỉnh, người mau dẫn hoàng tử điện hạ rời đi, để ta đoạn hậu."
“Đi?"
Châm Ngôn Giả bỗng nhiên đứng lên, thần lực kinh khủng khó mà hình dung bài sơn đảo hải quét sạch tứ phương, giống như thần minh diệt thế giáng xuống: “Nếu đã đến, vậy thì ở lại làm vật trong bộ sưu tập của ta đi, chạy đi đâu chứ.."
Lời còn chưa dứt.
Bành.
Thần ma Châm Ngôn Giả uy áp vạn trường trực tiếp nổ tung.
Cơ thể thần ma khổng lồ hóa thành một đống thịt nát, văng tung tóe.
“Ta đã nói rồi, đừng có xen vào”
Lâm Bắc Thần chậm rãi thu hồi nắm đấm.
Hắn nhìn thiếu nữ có hình xăm rồng: “Này, vừa nãy ngươi nói cái gì?"
Thiếu nữ có hình xăm rồng há to miệng, nhất thời mất đi năng lực ngôn ngữ.
Trong nháy mắt chết đến không thể chết hơn. Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Gương mặt đám cường giả Bạch Cốt tộc vừa mới hiện lên sự vui mừng, trong nháy mắt ngưng kết, ánh mắt trở nên ngốc trệ.
Bọn họ không thể tin vào thứ mà mình nhìn thấy.
Phụ thần không gì làm không được còn chưa đánh chiêu nào đã bị một quyền đánh nổ tung?
Thiếu nữ có hình xăm rồng hơi lấy lại tinh thần.
Nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thần một chút rồi lại nhìn đống thịt nát trên bạch cốt vương tọa rồi quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ khó tin.
“Lão đại, ngươi... đã giết chết Châm Ngôn Gia! Ngươi lợi hại như vậy sao?”
Hắn kích động rống to.
Lâm Bắc Thần khinh bỉ nhìn thoáng qua.
Tiểu tử này không tử tế chút nào, không thể kết giao.
Những Chân Long đệ nhất cuồng Dục hoàng tử vẫn không ý thức được, vẫn vui vẻ. Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó: “Lão đại, Châm Ngôn Giả đã chết thật rồi sao? Hắn là thần ma, không phải nói thần ma giết không chết sao?
Hắn có thể phục sinh hay không. ?"
Lời còn chưa dứt.
Tiếng tí tách như nước suối róc rách chảy xuôi vang lên.
Chỉ thấy máu và cốt nhục bắn tung tóe xung quanh bạch cốt vương tọa giống như thời gian đảo ngược tập trung lại, một lần nữa cấu trúc ra hình người.
Thần ma Châm Ngôn Giả đã sống lại.
Sức mạnh của hắn nhanh chóng khôi phục, một lần nữa bộc phát sức mạnh cường hoành vô song, uy áp như gió lốc quét sạch ra.
“Phụ thần, phụ thân sống lại rồi”
“Ta biết mà, phụ thân là vô địch. Vừa rồi phụ thân chỉ bị đánh lén mà thôi.”
“Phụ thần vĩ đại, xin hãy hạ xuống lôi đình chỉ nộ của ngài, chôn vùi đám nhân tộc kia đi"
Đám cường giả Bạch Cốt tộc đang nơm nớp lo sợ giống như tìm được điểm dựa, sự kiêu ngạo một lần nữa trở lại.
Thần ma giết không chết, không ai chiến thắng được. Vừa rồi, nhất định là do phụ thân chủ quan mà thôi.
Nhưng nháy mắt sau đó, chuyện không ai nghĩ đến đã phát sinh. Vèo.
Châm Ngôn Giả sau khi phục sinh một câu cũng không nói, nhìn cũng không dám nhìn Lâm Bắc Thần, lập tức xoay người bỏ chạy.
Vách tường hoàng cung bị đụng nát, tạo thành những cái lỗ lớn, như chó nhà có tang liều mạng chạy trốn, chỉ hận cha mẹ sinh ra có hai chân. Rất nhanh, Châm Ngôn Giả đã biến mất ở chân trời. Cảnh tượng này khiến cho đám cường giả Bạch Cốt tộc còn đang sủa loạn không khỏi trợn tròn mắt.
"Các ngươi mới vừa nói cái gì sống lại?"
Lâm Bắc Thần nhìn về phía các cường giả của Bạch Cốt tộc.
Cả đám người ngay lập tức đồng loạt cúi đầu xuống, quỳ trên mặt đất.
"Một đám phế vật"
Lâm Bắc Thần cười lạnh, kiếm khí bắn ra, trong tiếng xé gió hưu hưu hưu, kiếm quang lượn vòng chợt nghe như tiếng nước vỡ tung khỏi bình bạc, vừa hiện tức ẩn. Nháy mắt sau đó, thân hình của hắn hóa thành một vệt sáng, đuổi theo về phía phương hướng mà thần ma Châm Ngôn Giả biến mất. Trong đại sảnh của Hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Chân Long Đệ Nhất Kiếm Dục hoàng tử còn chưa tỉnh hồn, vô thức tới gần bên cạnh thiếu nữ thân Long Văn, nói: "Sao hắn lại đi rồi?"
Thiếu nữ thần long văn nói: "Điện hạ, không cần sợ, bọn hắn đều đã chết rồi"
Lời còn chưa dứt. Phốc chốc chốc. Từng đạo huyết quang từ giữa mi tâm của cường giả Bạch Cốt tộc đang quỳ dưới đất bắn tung toé.
Liệt điện màu đỏ thẫm thiêu đốt.
Đại sảnh Hoàng cung trong nháy mắt biến thành nhà tang lễ, tro cốt tung bay.
Tất cả cường giả của Bạch Cốt tộc bị thần hóa của Thức Thần Hỏa Cảnh thiêu đốt thành tro bụi.
"Hô... Không ngờ rằng, lão đại lại lợi hại như vậy".
Chân Long Đệ Nhất Kiếm Dục hoàng tử thở ra thật dài một hơi.
Hắn có chút hổ thẹn nhìn thiếu nữ thân Long Văn, nói: "Tiểu Na, thật xin lỗi, vừa rồi ta thật sự là quá sợ hãi, cho nên ta..."
Hắn cũng biết bản thân vào thời khắc then chốt, không để ý đến sinh tử của thiếu nữ, cách làm không đúng là bảo Lâm Bắc Thần đưa mình rời đi, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn.
Thiếu nữ thân Long Văn thản nhiên nói: "Là ta bảo điện hạ rời đi, điện hạ không cần phải như vậy"
Chân Long Đệ Nhất Kiếm Dục hoàng tử lắc đầu nói: "Nhưng mà ta... Ai, ta thật là một tên hèn nhát" Thiếu nữ thân Long Văn nhìn thiếu niên trước mắt, mỉm cười, nói: "Điện hạ không cần tự trách, ngài là hậu duệ duy nhất của đế quốc Chân Long, nhất định phải bảo vệ tấm thân hữu dụng này, giữ lại huyết mạch Chân Long, mới có thể có cơ hội khôi phục đế quốc, từ khi điện hạ áp ra ta năm đó, bạn cho ta sinh mệnh thì ta chính là công cụ bên cạnh điện hạ, hữu dụng thì dùng, vô dụng thì có thể vứt bỏ, điện hạ làm gì ta cũng được"
Chân Long Đệ Nhất Kiếm với vẻ mặt tràn đầy cay đắng, nói: "Ta... Ta cho rằng ta rất lợi hại, ta cho rằng kiếm thuật của ta là vô địch, ta cho rằng... thì ra ta là phế vật, còn là phế vật hèn nhát"
1386 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận