Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2037: Đây là nơi nào?

“Các ngươi chia ra canh giữ khu vực này, đừng xâm nhập quá sâu, tránh trêu chọc ma hổ. Nếu phát hiện Hồ Mị Nhi còn sống phá vòng vây, lập tức đuổi bắt ngay.” Hắn ta thản nhiên nói.
“Vâng, đại nhân.”
Đám kiếm khách tóc trắng bắt đầu hành động.
Bọn họ chia nhau mỗi tổ hai người, mỗi người đều có tu vi cấp Thiên Nhân.
Tất cả bay vút lên không, trong nháy mắt bố trí thiên la địa võng xung quanh cấm khu ma hổ. Bên trong cấm khu.
Hồ Mị Nhi dùng phân và nước tiểu của Huyết Cốt Ma Hổ bôi lên người mình, chỉ để lộ gương mặt, cẩn thận thu liễm khí tức trốn vào một hốc cây.
Phân và nước tiểu kiếm không dễ. Môn nhân trong phái đã dùng bí pháp, gánh chịu nguy hiểm cửu tử nhất sinh mới thu thập được, chính là dùng trong thời khắc mấu chốt có thể trốn vào trong cấm khu ma hổ, thoát khỏi truy kích của địch nhân.
Lần này có thể dùng đến thật.
Nước mắt vô thanh vô tức từ trong mắt Hồ Mị Nhi chảy xuống.
Trong đầu của nàng toàn là thảm trạng bị tra tấn, lăng nhục của môn nhân Văn Hương kiếm phủ bị bắt cùng với đầu của sư tỷ Từ Uyển bị treo cao trên đầu tường Văn Hương thành.
Văn Hương kiếm phủ đã bị diệt.
Văn Hương thành bị Bạch Pháp Phi Giáp tộc công phá trong một ngày.
Rất nhiều sư tỷ sư muội đã chết.
Lục đại đường trưởng lão chết hết, thập đại hộ pháp chết bảy.
Phó phủ chủ Chu Bồi An cũng đã chết.
Trước đó, sư phụ của nàng mang theo môn nhân phá vòng vây đã bị trọng thương, hiện tại đang hôn mê bên trong trụ sở bí mật ngoài năm trăm dặm, rất cần đan dược để trị liệu.
Ba ngày trước, Hồ Mị Nhi và bốn vị sư tỷ mạo hiểm vào thành mua dược vật. Kết quả, sau khi mua được dược vật ra khỏi thành, lại bị Ảm Ma Kiếm, một trong Ngũ Đại Ma Kiếp Bạch Phát Phi Giáp tộc phát hiện, một đường truy sát. Bốn vị sư tỷ vì yểm hộ nạng mà tuần tự hy sinh.
“Ta nhất định phải sống sót.”
“Ta phải mang đan dược về căn cứ.”
“Chúng ta phải sống sót, phải báo thù.”
Hồ Mị Nhi nghiến răng nghiến lợi thề trong lòng.
Tuy nhiên, nàng cũng không nhịn được mà cảm thấy tuyệt vọng.
Nghe nói Bạch Phát Phi Giáp tộc được một vị Ma thần thiên ngoại tên là Liệt Dương Văn Thiên ủng hộ, thế lực tăng vọt. ngay cả cường giả cấp Thiên Tôn cũng không dám đắc tội vị Ma thần đó.
Bây giờ, Ma thần từ trên trời rơi xuống Đông Đạo Chân Châu, triệt để phá vỡ cân bằng ngày xưa, thay đổi cách cục thế lực thế giới này.
Thế lực được Ma thần chèo chống, trong một đêm trở thành tân quý.
Thế lực không được Ma thần nâng đỡ, cho dù là loại quái vật khổng lồ như đế quốc Đại Càn, đế quốc Chân Long cũng biến thành nhị lưu, nhanh chóng tan rã.
Văn Hương kiếm phủ không có Ma thần. Cho nên bị diệt.
Làm thế nào để báo thù?
Trong đầu Hồ Mị Nhi không khỏi hiện lên một cái tên.
Lâm Bắc Thần.
Cái tên đó, sau khi đại hội luận kiếm Bạch Vân thành kết thúc đã bế quan tu luyện, không còn xuất thế.
Lúc trước, hắn đã đạt được thần vị Kiếm Tiên, không biết hôm nay hắn đã thành thần hay chưa?
Trong khoảng thời gian này có lời đồn truyền đến.
Nghe nói Triều Huy đại thành của Đế quốc Bắc Hải là tịnh thổ cuối cùng, khó khăn đối kháng lại Ma thần ăn mòn, bạo phát mấy lần cuộc chiến đại quy mô.
Cũng không biết hắn còn sống hay không.
Có còn sáng tạo ra kỳ tích nữa hay không?
Nếu quả thật có người còn có thể chém giết Thần ma, nhất định là hắn.
Trong đầu Hồ Mị Nhi không khỏi nhớ đến thời gian diễn ra đại hội luận kiếm ở Bạch Vân thành.
Đó là một khoảng thời gian tuyệt hảo khó quên trong cuộc đời của nàng.
Lúc đó, Văn Hương kiếm phủ còn là tông môn kiếm đạo nằm trong năm vị trí đầu của toàn bộ đại lục. Sư tỷ, Phủ chủ giống như cự ưng bảo vệ nữ kiếm khách các nàng dưới cánh chim của mình.
Lúc đó, ngày nào nàng cũng để cho hắn mang ra làm trò đùa, thường xuyên nắm lấy tay của nàng “xem tướng” sờ tới sờ lui, chẳng khác nào đăng đồ tử.
Nhưng nàng một chút cũng không ghét.
Ngược lại còn cam tâm tình nguyện để hắn sờ, còn chủ động đụng chạm.
Khi đó, ngay cả sư phụ và sư tỷ cũng biết nhưng cũng chỉ cười mắng nàng và hắn vài câu, không mấy kiếm đâm chết như những nam nhân động tay động chân với Hồ Mị Nhi khác.
Hồ Mị Nhi nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác ngủ mất.
Cảm xúc ba động to lớn cùng với sự mệt mỏi của cơ thể đã đánh sụp nàng.
Nói cho cùng, kinh nghiệm giang hồ của nàng không nhiều. Trước kia, nàng được bảo vệ quá tốt, tính cách điêu ngoa, chưa từng trải qua chua xót và hiểm ác trong nhân gian, giống như một đóa hoa trong nhà kính. Khi biến cố đột ngột ập đến, không bị đánh tan đã là kiên cường lắm rồi.
Hồ Mị Nhi nằm mơ.
Nàng mơ thấy cái tên gia hỏa lúc nào cũng cười kia.
Giống như trước đây, hắn trong mơ tay chân vẫn lóng ngóng, nói những điều ngại ngùng, làm những điều xấu hổ với nàng, nhưng không sao. Dù sao nàng cũng nguyện ý để hắn chiếm tiện nghi.
Nhưng lần này, nàng vừa mới ngả vào lòng hắn, gương mặt anh tuấn vô song đột nhiên bị bóp méo, biến thành gương mặt vặn vẹo của Ảm Ma Kiếm.
Nàng bị dọa đến hét ầm lên.
Đúng vào lúc này.
Oành.
Một ánh lửa đột nhiên xuất hiện.
Trong thế giới hiện thực, ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong phạm vi trăm thước. “Mẹ nó, xảy ra tai nạn xe cộ sao?”
Một bóng người chật vật từ trong ngọn lửa xông ra: “Phản ánh, nhất định phải phản ánh. Thiếu chút nữa ngã chết ta rồi. Ai cha, Đái đại ca, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao...”
Đái Tử Thuần giãy dụa bước ra từ chính giữa ngọn lửa.
Quần áo trên người hắn đều bị sóng xung kích hủy đi hơn phân nửa, tóc cũng rối tung như tổ chim màu đen, dựng thẳng lên. Cũng may, trong khoảng thời gian tu luyện ở Thần giới, nội ngoại kiêm tu, thực lực đã sớm vượt qua phạm trù cường giả Huyền Khí Đông Đạo Chân Châu, cho nên cũng không bị thương.
Chỉ là có chút hoa mắt chóng mặt do bị té.
“Đây là nơi nào?”
Đái Tử Thuần ngẩng đầu nhìn thiên khung màu xanh trong đêm tối.
Những lỗ thủng dị tượng to lớn, nhiệt độ không khí chung quanh rất quỷ dị, sức mạnh triều tịch sôi trào mãnh liệt chưa từng có trong không khí Đông Đạo Chân Châu. Hắn do dự nhìn Lâm Bắc Thần: “Tiểu đệ, chúng ta trở về Đông Đạo Chân Châu thật sao?”
Tâm trạng của hắn vô cùng khẩn trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận