Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2682: Kẻ địch xấu hổ, ta đi cởi đồ của hắn

Ở chuyện này... Lý Tử Dị ngây người. Đám người Đông Lâm ngây người. Cả một đám người đại lão từ các đại học phủ, học viện vừa mới đầu nhập vào Đông Lâm nhất mạch trước đó cũng đều ngây người.
Nếu như nói trước đó trong lòng bọn họ còn có một trăm lời lý giải và cầu may, nhưng lúc này trong đầu của bọn họ đang có một dấu chấm than và dấu chấm hỏi màu đỏ điên cuồng nhấp nháy, ý thức được hình như xảy ra phiền phức to rồi. Đám người Phương Chi Li “Khổ Chu”
vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng không thôi. Đây đúng là núi sâu khe trùng không thấy lối, liễu rậm hoa thưa lại thấy làng. Mà người khó xử nhất không ai khác chính là Trịnh Tân Lộc.
Hắn là nội ứng trong học viện Cầu Trị mà Đông Lâm nhất mạch đã hao tốn hết tâm cơ kết giao và lung lạc, hắn vừa mới truyền ra tin Không Sơn Ánh Tuyền “Thư Đế”
đã chết, vốn cho rằng sẽ hoàn toàn thành công, sắp được thăng chức tăng lương trở thành Tân chủ của học viện Cầu Tri, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Kết quả chỗ dựa to nhất của Đông Lâm nhất mạch đột nhiên ngủm. Đây chính là một vị Đế giả đấy.
Đang yên đang lành không nói lời nào đã tèo rồi?
Nếu như cường giả cấp Đế của hai bên đã bị BAN, vậy bên phía trận doanh học việc Cầu Tri thực lực đủ để hoa thức treo Đông Lâm nhất mạch lên mà đánh.
Chẳng phải là mình bỏ sáng vào tối rồi sao? Trong lúc mọi người còn đang đầu óc hỗn loạn, Lâm Bắc Thần đã bắn liên tiếp ba phát súng. Đạn AWM sắp hết sạch rồi. Trên người Hắc Thạch Đế tóe lên nhiều tia lửa, lăn lộn trên đất, làm bụi đất bay tứ tung, mãi duy trì tư thế cũ không động đậy.
Xác nhận không sai, hắn không do dự tiếp nữa. Hắn lập tức “Ảnh Đột Trảm”
đến gần, xách thi thể của Hắc Thạch Đế lên. Rất nặng. Giống như cách theo một ngôi sao vậy. Lạnh lẽ, cứng đờ. Không nhúc nhích. Còn về phần chân khí trong cơ thể và sức sống? Tu vi chân khí của Lâm Bắc Thần vốn không thể nào xuyên thấu qua được lớp da thịt, không thể nào kiểm tra được tình hình trong cơ thể. Nhưng để xác nhận cuối cùng có phải đã chết rồi hay không, Lâm Bắc Thần có pháp bảo.
Hắn thử đặt cơ thể Hắc Thạch Đế vào bên trong không gian lưu trữ trực tuyến “Xunlei”.
Thứ đồ chơi này, chỉ có vật chết không có sinh mệnh mới có thể dung nạp tiến vào trong. Trước đây Lâm Bắc Thần đã từng thí nghiệm thử.
Vật thể còn sống không thể nào đặt được vào trong không gian lưu trữ trực tuyết “Xunlei”.
Kết quả cơ thể của Hắc Thạch Đế trực tiếp tiến vào trong không gian lưu trữ trực tuyến vô cùng trơn tru, không hề có bất kỳ trở ngại nào, chiếm 251Gb dung lượng.
“Má ôi? Lâm Bắc Thần kinh ngạc. Thể tích càng lớn, phẩm chất càng cao. Một vật thể duy nhất nặng tận 250Gb, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải. Chẳng qua vấn đề không lớn.
Điều này đủ để chứng minh Hắc Thạch Đế thật sự đã chết rồi. Uống metanol đến chết luôn.
Metanol tác dụng lên hệ thần kinh trung ương, mà Hắc Thạch Đế vốn đầu óc đã không được bình thường, chỉ chịu một chút kích thích đã bắt đầu nổi điên, dùng thuật ngữ khoa học để nói thì chính là “có tật về não”
rất có thể hắn đã bị metanol kích thích vào bệnh cũ trong đầu, nên âm thầm không một tiếng động treo máy.
Chuyện này đúng là lấy vô tâm tính vô tâm, đúng là trời xui đất khiến. Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, Lâm Bắc thần đã hoàn toàn an tâm. Đại cục đã định.
Hắn vừa nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn về phía cha con Lý thị, ngửa mặt lên trời cười như điên: “A ha ha, cái gì mà Đế giả, trước mặt bổn soái đây còn không phải không chịu nổi một đòn hay sao. Nhất niệm chi gian sát Đế, đây mới là ta chân chính. Ô hô hô hô, Tôn tặc, còn át chủ bài gì nữa không, phô ra hết đi. Hôm nay ta sẽ để người biết thế nào là tuyệt vọng, trước mặt thực lực thật sự, bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng đều phải tái mặt bất lực. Lời nói thế này nói ra đúng là sướng vô cùng. Ở phía đối diện. Lý Tử Dị nhìn Lâm Bắc Thần, không còn dũng cảm lên tiếng.
Trong lòng kinh ngạc và khó tin, nhanh chóng biến thành bất lực tuyệt vọng.
Đế vẫn.
Đế giả vẫn lạc. Trái tim tất cả mọi người dường như đã vì kinh ngạc mà ngừng đập, trong đầu tất cả mọi người đều trống rỗng, đứng máy. Một vị Đế giả vẫn lạc, còn lặng yên không một tiếng động như thế, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, nói chết là chết, một chút lời cảnh báo cũng không có.
Đối với Đông Lâm nhất mạch mà nói, đây chính là sự hủy diệt và tai kiếp to lớn.
Hắc Thạch Đế chết vội vã không kịp chuẩn bị trước như thế, đến mức bọn hắn vốn không kịp đưa ra bất kỳ phương án dự trù nào.
Chân tướng đôi bên bị phơi bày ra trong chớp mắt, mới phát hiện ra dao của mình chỉ có chuôi mà không có lưỡi...
Thế này còn nhảy nhót kiểu gì nữa?
“Lui.”
Lý Tử Dị ngay lập tức tế ra “Mệnh Hồn chi thư”, chọn đào tẩu.
Nhưng đám người Phương Chi Li “Khổ Chu”
há có thể bỏ qua cho hắn vào thời điểm này?
Lâm Bắc Thần lại há có thể tha cho hắn chạy thoát?
“Kẻ nào phản kháng phải chết"
Lâm Bắc Thần hét to.
Ánh mắt lướt qua, ẩn chứa uy nghiêm không ai dám đối mặt. Đến cả Lý Tử Di, trong chớp mắt đó, tay đang nâng “Mệnh Hồn chi thư”
cũng bị dọa sợ đến mức đứng yên tại chỗ, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, dập tắt tâm tư muốn trốn thoát. Tứ đại Thiên Vương đồng loạt xuất thủ, đám người Lý Tử Di, Lý Quang Ngu và Trịnh Tân Lộc nhanh chóng biến thành tù nhân. Đông Lâm nhất mạch binh bại như núi đổ. Dưới uy thế giết Đế của Lâm Bắc Thần, không còn kẻ nào dám chống cự. Một đợt tai kiếp như trận lửa sớm lông mày cứ thế kết thúc một cách hoang đường lẫn ly kỳ.
Rèm to được kéo lên, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu được một chút xíu, đoạn cao trào trong tưởng tượng còn chưa kịp diễn, Đông Lâm nhất mạch đã nhanh chóng sụp đổ.
1288 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận