Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2335: Để bọn họ đến nhặt xác

Lúc này, Chân Như Ý mới giật mình tỉnh lại.
Nàng ý thức được nàng phục vụ vị đại nhân kia. Nếu chọc phải nhân vật khủng bố, không phải bọn họ có khả năng đối phó. Nàng lập tức lui lại, xoay người cõng Hoắc Hàn Sơn lên lưng, muốn mang hắn rời đi.
Oành.
Một tiếng nổ truyền đến.
Đằng sau nàng, Lâm Bắc Thần giống như cuồng sư nổi giận, một cước đá vào cự thuẫn hợp kim.
Sức mạnh khổng lồ trực tiếp đạp nát trang bị luyện kim cấp mười thành năm sáu khối vụn bay ra ngoài, đầm thẳng vào vách tường hành lang.
Hoàng Hải Uy biến sắc.
Hắn cảm thấy cánh tay cầm tấm chắn giống như bị điện giật, mất đi cảm giác, cả người không khỏi lảo đảo lui lại.
Phốc.
Một ngụm máu từ trong cổ họng phun ra.
Thân hình Lâm Bắc Thần như điện vượt qua Hoàng Hải Uy đuổi theo Chân Như Ý.
“Vì chức trách, xin đắc tội"
Hoàng Hải Uy nổi giận gầm lên một tiếng, thiêu đốt chân khí trong cơ thể, trường kiếm luyện kim cấp chín đâm ra, đây chính là Huyền Minh đệ nhất kiếm, kiếm thuật mạnh nhất mà hắn nắm giữ.
Kiếm quang phát lạnh.
Bên trong hành lang cũng không tính là rộng, hàn quang bắn xẹt xẹt.
Một kiếm này, trong tình thế cấp bách, tu vi cửu giai của Hoàng Hải Uy toàn lực phát động, phát huy tu vi có thể so với Lãnh chúa thập nhất giai, có thể nói là kinh diễm. Nhưng Lâm Bắc Thần hoàn toàn không tránh né. Cũng không đón đỡ.
Xùy xùy xùy.
Kiếm quang đánh vào hậu tâm Lâm Bắc Thần. Hỏng rồi.
Hoàng Hải Uy khẽ giật mình, vô thức thu lực.
Dù sao cũng là khách quý của phòng số một, mặc dù không biết lai lịch thân phận nhưng tuyệt đối là anh hùng Nhân tộc cấp cao nhất. Hắn xuất kiếm là vì cứu người chứ không phải hạ sát thủ.
Tuy nhiên, sự việc khiến Hoàng Hải Uy chấn kinh đã phát sinh.
Hình ảnh máu tươi bắn tung tóe không có phát sinh. Khi mũi kiếm đâm vào áo Lâm Bắc Thần, cổ tay của hắn lập tức cảm nhận được một lực phản chấn đáng sợ, giống như cuồng triều vọt đến, trong nháy mắt chấn vỡ trường kiếm luyện kim cấp chín vỡ vụn thành mấy chục miếng.
Đồng thời... Răng rắc răng rắc... Tay phải cầm kiếm mất đi tri giác, cánh tay phải cũng bị chấn gãy thành nhiều đoạn, mềm oặt xuống.
“Không thể nào?
Hoàng Hải Uy không thể tin được.
Đồng thời, Lâm Bắc Thần đã đến trước người Chân Như Ý.
Vù.
Kiếm quang lóe lên.
Không biết từ lúc nào, trong tay Lâm Bắc Thần đã thay bằng trường kiếm, kiếm quang trực tiếp xuyên thấu vai Chân Như Ý, sức mạnh kinh khủng đánh bay Chân Như Ý ra ngoài mười mét, đinh một tiếng, đính nàng vào cửa chính hợp kim phòng số hai.
Chân Như Ý kêu đau một tiếng, cánh tay mất lực.
Hoắc Hàn Sơn đã mất đi tứ chi nặng nề ngã xuống đất.
Hắn không khỏi một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm.
Lạch cạch lạch cạch. Bước chân của Lâm Bắc Thần vang lên rất rõ ràng trong hành lang.
Giống như tử thần đang áp sát.
Hoắc Hàn Sơn cố gắng ngược cổ lên.
Hắn nhìn thấy Lâm Bắc Thần đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh lẽo âm u, đang chậm rãi bước về phía hắn.
Sau đó, Một chân của Lâm Bắc Thần giẫm lên ngực Hoắc Hàn Sơn.
Hắn cúi đầu quan sát, gằn từng câu từng chữ: “Xin lỗi"
Hoắc Hàn Sơn cười thảm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ha ha, xin lỗi? Ngươi đang nằm mơ à? Ta sẽ không xin lỗi một kỹ nữ, ha ha ha.."
Răng rắc.
Xương ngực Hoắc Hàn Sơn bị chấn nát thành vô số đoạn.
Bàn chân Lâm Bắc Thần phát lực, chậm rãi giẫm xuống, vẫn là hai chữ kia: “Xin lỗi.”
“Ngươi giết ta đi, Lâm Bắc Thần, ngươi có gan thì giết ta đi. Ha ha ha, Hoắc Hàn Sơn ta không phải hạng người tham sống sợ chết. Ngươi giết ta, ngươi cũng không sống nổi đâu. Hoắc gia sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta chờ ngươi ở hoàng tuyền lộ"
Hoắc Hàn Sơn miệng phun máu tươi, sắc mặt dữ tợn đối mặt với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần lại tiếp tục giữ chân lên.
Hắn cúi đầu quan sát: “Cho nên, người cảm thấy ta sẽ kiêng kỵ Hoắc gia các ngươi, vì Hoắc gia các ngươi mà không dám giết người, hoặc cho dù ta đang tức giận mà giết ngươi, ta cũng phải trả cái giá thật đắt, sẽ chết rất thê thảm? Ngươi muốn dùng mạng của mình đổi mạng của ta?"
Hoắc Hàn Sơn nhe răng cười: “Không sai, nếu người thật sự có gan, bây giờ ngươi giết ta đi. Anh hùng giận dữ vì hồng nhan, ngươi đúng là rất ngon. Ha ha, giết ta đi, ngươi có dám không?"
“Được, ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là hối hận"
Lửa giận trong lòng Lâm Bắc Thần không cách nào dập tắt. Hoắc gia vốn là một gia tộc nội gian cấu kết Ma tộc.
Cũng chẳng phải vật gì tốt. Không nghĩ đến hôm nay bọn họ lại trêu chọc đến hắn. Gương mặt Hoắc Hàn Sơn dữ tợn mà điên cuồng đã khiến cho Lâm Bắc Thần ý thức được, có lẽ tên gia hỏa này ngay từ đầu đã cố ý mượn đề phát huy, khích tướng hắn, muốn hắn ra tay ở đây, từ đó dựa vào cái này để chơi hắn. Câu cá sao? Rất tốt.
Con cá lớn ta sẽ nuốt mất cần câu, mồi câu của ngươi, thậm chí sẽ ăn luôn người câu cá. Hắn quay người nhìn thư ký riêng Lữ Siêu đang kinh hãi, thản nhiên nói: “Ngươi mau đi thông báo cho quân bộ, đồng thời thông báo cho Hoắc gia, nói sau một nén nhang, Lâm Bắc Thần ta sẽ giết Hoắc Hàn Sơn ở đây, bảo người nhà họ Hoắc tranh thủ thời gian đến gặp hắn lần cuối, thuận tiện nhặt xác luôn.”
“Đại nhân, ngài."
Lữ Siêu sợ hãi nói: “Đại nhân, việc này vẫn còn chỗ để cứu vãn, ngài tuyệt đối không nên."
“Nhanh đi"
Lâm Bắc Thần hét lớn.
Lữ Siêu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dịch Thư Nam, bảo nàng ổn định cục diện, còn mình thì lập tức thối lui.
Thật ra lúc này, Đại Phong lâu đã bị kinh động. Lâm Bắc Thần mặc kệ những thứ này.
Hắn vận chuyển chân khí, đá cơ thể tàn phế của Hoắc Hàn Sơn lên, đánh ra một kiếm xuyên thấu ngực Hoắc Hàn Sơn, sau đó đính hắn lên cửa phòng chính số hai.
Đính song song cùng một chỗ với Chân Như Ý.
1192 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận