Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2829: Của ta nữa, của ta đâu?

“Hả? Vậy mà lại là...
Lâm Bắc Thần rất kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhìn thấy thứ lẳng lặng nằm ở bên trong đó.
Món bảo khí luyện kim này có thuộc tính tăng trưởng, nằm trong tay Lăng Thần, sau khi trải qua gia trì và rèn luyện từ Vĩnh Hằng chi hỏa ở Thất điện, hiện giờ nó đã là Đế khí đỉnh phong thất thập giai.
Lăng Thần vậy mà lại muốn tặng món bảo khí luyện kim này cho mình?
Có điều chỉ một giây sau, Lâm Bắc Thần liền ý thức được bản thân đã nghĩ sai.
Bởi vì bên cạnh còn đặt một tấm thẻ nhỏ, bên trên ghi chú rõ ràng, món bảo khí luyện kim này muốn tặng cho Thiến Thiến.
Lâm Bắc Thần ngẩn người.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thiến Thiến được mệnh danh là thích chiến chùy, đúng là sẽ rất thích thanh bảo khí này.
Với tu vi hiện giờ của Lăng Thần, tác dụng không còn lớn nữa, trong Thất điện còn có món Tổ khí tốt hơn thuộc về nàng, tặng lại món bảo khí này đi cũng là chuyện đương nhiên.
Lâm Bắc Thần thu chiếc rương thứ nhất này lại.
Hắn tiếp tục mở ra chiếc rương thứ hai, bên trong là cổ thư màu đỏ sậm, trên trang sách viết bốn chữ, bên cạnh có đặt một tấm thẻ nhỏ, quyển sách trứ danh này tặng cho Tần chủ tế.
Lâm Bắc Thần cầm quyển sách lên xem, sau đó...
Một lần nữa chứng minh rõ bản chất học tra của bản thân. Hoàn toàn không hiểu gì hết.
Nhưng thứ được ghi chép trong đó lại là giản sử của vũ trụ Hồng Hoang trước thời đại Đại Phá Diệt lần thứ nhất, có tranh minh họa đủ loại động thực vật, thậm chí là các chòm sao tinh cầu.
Đối với Tần chủ tế đi theo Tiến sĩ đạo mà nói, thứ này đúng thật là một quyển sách quý giá... Bất kể là thư tịch nào về giai đoạn trước thời đại Đại Phá Diệt đều vô cùng quý giá.
Thất điện nội tình thâm hậu, có được một quyển sách thế này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lâm Bắc Thần thu cái rương thứ hai này vào, mở cái rương thứ ba ra.
Trong đó là một bộ đồ vật cực phẩm tổng cộng hai mươi mốt món hình cầu, hình lập phương, hình hộp chữ nhật, hình bầu dục, hình bán cung, sợi kim loại tuyến tính, bút vẽ và dao khắc.
Dù chỉ với vốn tri thức nông cạn của Lâm Bắc Thần cũng nhìn ra được đây là một bộ công cụ luyện kim cực phẩm chuyên dụng mà Thiên trận sư dùng để bày trận, khắc phù.
Quả nhiên, bộ công cụ này Lăng Thần dùng để tặng cho Nhạc Hồng Hương.
Lâm Bắc Thần mơ hồ hiểu ra suy nghĩ của Lăng Thần.
Hắn mở chiếc rương thứ tư ra.
Bên trong là một thanh trường kiếm Đế khí luyện kim cấp 70. Không có gì bất ngờ, đây là lễ vật tặng cho Dạ Vị Ương.
Rồi tiếp theo đó, cái thứ năm, cái thứ sáu, cái thứ bảy, cái thứ tám... Trong tổng cộng mười sáu cái rương, tất cả đều là lễ vật tặng cho đám nữ tử có qua lại với Lâm Bắc Thần.
Món quà tặng cho Mễ Như Yên chính là một bộ tổ hợp kiếm có thể tháo rời, tặng cho Vương Hinh Dư chính là một thanh trọng kiếm, quà cho Hàn Lạc Tuyết là một cây pháp trượng chúc phúc cực phẩm, tặng cho Viêm Ảnh là một bộ giáp trụ ngoại cốt cực phẩm, quà tặng cho Thanh Lôi là một bộ áo giáp cấp 67...
Có thể nói cái nào cũng vô cùng hợp ý.
Mà bên trong bốn chiếc rương sau cùng, thậm chí còn là lễ vật chuẩn bị cho đám người Hàn Bất Phụ, Sở Ngân, Đới Tử Thuần, Quang Tương và Tiêu Bính Cam.
Duy chỉ có Thiên Thiên và Kiếm Tuyết Vô Danh là không được nhận lễ vật.
Lâm Bắc Thần thu hết hai mươi chiếc rương này vào, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Đại lão bà đã suy nghĩ tường tận mọi thứ cả rồi.
Và nàng cũng dùng cách thức này để nói Lâm Bắc Thần biết rằng thật ra nàng đều biết rõ rất nhiều chuyện.
Cảm khái một phen, Lâm hoàng hậu rời khỏi tẩm cung.
Sau đó lại lần lượt đi tìm những nữ hài tử kia, nhanh chóng tặng những lễ vật kia đi.
Bởi vì hắn biết, nhất định Lăng Thần muốn để các nàng nhận được món lễ vật này trước đại hôn.
Chuyện này, trước đây khi hắn đi tìm mấy người kia vốn không hề giấu diếm gì.
Đến cuối cùng, đám người Quang Tương và Sở Ngân cũng đều nhận được lễ vật.
Tất cả đều vui vẻ.
“Của ta nữa, của ta đâu?"
Thôn Tinh Hống trông mong nửa ngày, cuối cùng không nhận được gì cả, lập tức bất mãn nói: “Tại sao ta lại không có, các ngươi không thể phụ bạc một con Hống như thế được.
Con hàng này sau khi tiếp nhận chiêu an xong, càng ngày càng không có liêm sỉ, không hề còn vẻ cuồng huyễn khóc duệ như trước mà trái lại trở nên mất liêm sỉ, sắp biến thành một con chó ngáo rồi.
“Chuyện này trách ta được à? Cận trư giả xuẩn, ngày ngày ta ở cùng các ngươi..” Thôn Tinh Hống tức giận nói:
“Mặc kệ, ta cứ muốn có đấy... mau đưa cho ta.
Cuối cùng Lâm Bắc Thần ném cho nó một câu kẹo que cỏ bạc hà mèo mua trên mạng cho nó.
“A a a, ngon quá, trên thế giới còn có đồ ăn ngon như thế sao?"
Trong nháy mắt Thôn Tinh Hống đã say mê không thoát được. Nó là động vật họ mèo.
“Thiếu gia, còn ta?"
Vương Trung cũng nóng lòng lắm rồi.
Trời má, hình như Vương ba ba thân ái cũng không có quà thì phải?
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa mi tâm, đầu óc nhanh nhạy, nói: “Lão Vương, ngươi đừng có đòi lễ vật gì đó nữa. Ngươi làm gia trưởng của hoàng hậu, trong hôn lễ, đại diện cho phía nhà trai... Trách nhiệm to lớn nha.
1286 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận