Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2634: Xuân về hoa nở Câu nói vừa dứt.

Bên cạnh hắn, chậm rãi nhảy ra thêm một nam tử trẻ tuổi cỡ hai lăm hai sáu tuổi. So với những người khác mặc quần áo thư sinh, đầu đội mũ khăn vuông, nam tử trẻ tuổi này có dáng người cao lớn, khoác nhuyễn giáp màu đỏ sẫm, cơ bắp nhô lên cao, cơ thể cứ như được đúc từ sắt, toàn thân trên dưới tỏa ra khí thế nóng hừng hực và sát khí nồng nặc mùi máu tươi. Chỉ vừa nhìn thôi đã biết đây là cường giả Võ đạo khác huyết mạch đi ra từ trong núi thấy biển máu.
“Tại hạ là Nguyên Toại Lưu, Thánh thể đạo, tu vi cấp bậc Tinh vương tứ thập cửu giai”
Nam tử trẻ tuổi chắp tay, thản nhiên nói: “Tần Liên Thần, người tự mình rời khỏi nơi này hay để ta đánh gãy chân người, lỗi người rời khỏi đây.”
Chân mày Tần chủ tế hơi nhướng lên.
“Tiến sĩ đạo tranh chấp nội bộ, ngươi dám nhúng tay?”
“Người thân là tráng hán, đúng là vô lý, thô bỉ vũ phu.."
Hai tiểu thư đồng đều không cam lòng hét to. Sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng. Lý Quang Khư đắc ý phản bác: “Tiện nhân, ngươi cũng xứng tự xưng là người trong Tiến sĩ đạo à? Một ả tiện chủng từ xứ khác đến mà thôi... Ha ha ha, Nguyên huynh, lần này phải phiền đến người rồi"
Nguyên Toại Lưu gật đầu, mặt không đổi sắc nhìn về phía Tần chủ tế, nói: “Ta cho người thời gian mười nhịp thở, sau mười hơi thở, ngươi còn không lui đi, ta sẽ đánh gãy tứ chi của ngươi, lỗi người rời khỏi đây?
Hai tiểu thư đồng như còn muốn nói đó nữa, Nguyên Toại Lưu khẽ hừ lạnh, sát khí vô hình ồ ạt phóng ra, mặt mày tiểu thư đồng lập tức trắng bệch, lùi về sau, một câu cũng không nói nổi nên lời.
“Mười... chín, tám, bảy."
Nguyên Toại Lưu đang tiến hành đếm ngược.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Các thư sinh vây xem xung quanh đều trở nên phần khích.
Lôi một kẻ tai họa thế này ra, đánh đập hung hăng một phen, sỉ nhục, đuổi đi, là chuyện khiến lòng người phấn khích. Lý Quang Khư càng lộ ra nụ cười âm hiểm.
Hắn làm chuyện hợp tình hợp lý như thế, vả lại còn đại diện cho ý nghĩ của không phải một mình hắn. Ngoài ra, nó còn mang đến khoái cảm trả thù... Bởi vì lúc trước, hắn đã từng thổ lộ với Tần Liên Thần không chỉ một lần, kết quả lại là lần lượt bị từ chối một cách lạnh lùng. Đã cự tuyệt ta như thế, vậy thì phải chịu xấu mặt đi, tiện nhân. Hắn bày vẻ mặt chờ mong.
“Năm... bốn, ba, hai, một"
Thời gian đếm ngược nhanh chóng kết thúc.
“Đáng tiếc, ngươi đã đưa ra lựa chọn sai lầm như thế?
Nguyên Toại Lưu bước ra một bước, khí lưu toàn thân phun trào, nói: “Ta đánh gãy tứ chi này của ngươi."
Tần chủ tế thở dài một hơi, đang định đưa ra quyết định. Ngay đúng lúc này...
“Ngươi nói muốn đánh gãy tứ chi của ai?"
Một giọng nói ẩn chứa lửa giận khó nén vang lên sau lưng Nguyên Toại Lưu, mỗi chữ mỗi câu truyền đến.
Trong chớp nhoáng đó, toàn thân Nguyên Toại Lưu đột nhiên run bắn lên. Cảm giác nguy hiểm trập trùng không cách nào áp chế được đột nhiên xuất hiện trong tim hắn.
Cứ như thể hắn đang bị một con tinh thú loài săn mồi khủng bố đứng đầu chuỗi thức ăn chầm chậm tiếp cận.
Mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt trượt xuống trên trán của Nguyên Toại Lưu.
Đến cả việc xoay người hắn cũng không dám làm.
Bởi vì trực giác nói cho hắn biết rằng bất kỳ một động tác nào cũng có thể kéo theo động cơ, tạo thành đòn công kích bài sơn đảo hải khủng khiếp của đối phương. Cùng lúc đó. Đôi chân mày xinh đẹp đang nhíu chặt lại với nhau của Tần chủ tế đột nhiên giãn ra. Trong ánh mắt của nàng xuất hiện ánh sáng. Sự vui sướng không thể nào che giấu nổi nhanh chóng tràn ra khắp gương mặt tuyệt mỹ kia.
Ngôi chùa cổ cũ nát vốn lạnh lẽo tịch lặng dường như trong nháy mắt đã bị ánh sáng tươi đẹp ấm áp thổi tan. Thuận theo ánh mắt của Tần chủ tế, có người chậm rãi quay đầu nhìn lại. Họ trông thấy một thiếu niên mặc quần áo thư sinh màu xanh nhạt, đầu đội mũ khăn vuông, không biết đã xuất hiện ở sau lưng Nguyên Toại Lưu từ lúc nào.
Thiếu niên này tuấn mỹ vô cùng, hoàn mỹ đến mức không còn giống như phàm nhân hồng trần thế tục nữa. Chỉ là lúc này gương mặt đẹp của hắn đã bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng, tựa như một con hung thú đang nhắm vào người, khiến cả bầu không khí bên ngoài chùa Thảo Mạo dường như ngưng đọng, thành một đầm lầy chết chóc. Không phải là Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng đến kịp thì còn là ai nữa? Hàng chân mày của Lý Quang Khư giật lên điên cuồng. Hắn cũng cảm giác có điều không ổn, trực giác nói cho hắn biết rằng, tai họa khủng bố đang giáng xuống. Trong phút chốc, Lý Quang Khư thật sự không dám mở miệng nói chuyện. Lúc này, Tần chủ tế vẫy tay.
Thân hình Lâm Bắc Thần hơi động. Chớp mắt sau đó, Lâm Bắc Thần đã xuất hiện ở bên cạnh Tần chủ tế.
“Ngươi không sao chứ?”
Trong ánh mắt Lâm Bắc Thần tràn đầy yêu thương: “Gầy đi rồi”
Tần chủ tế bật cười.
Nụ cười này chỉ thoáng qua như ngọn gió xuân đột nhiên thổi qua, vô số hoa dại trong cả ngôi chùa Thảo Mạo như thể đồng loạt nở rộ, ngôn ngữ trong ánh mắt và bút mực không thể nào hình dung được vẻ tuyệt đại phong hoa đang chầm chậm nở rộ này.
Các thư sinh bên ngoài chùa Thảo Mạo như thoáng lâm vào cơn say. Một số người còn không nhịn được mà ngẫm nghĩ rồi nói: “Một nữ tử xinh đẹp hoàn mỹ thế này, nàng có thật sự giống như các đại học viện, học phủ và thư viện miêu tả không, có thật là một nữ ma đầu tội ác tày trời, lòng dạ khó lường?”
“Cũng chỉ cũ mới có nửa năm thôi, sao có thể gầy đi được"
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Tần chủ tế để lộ rõ ràng tâm trạng vui vẻ trong lòng.
Hai tiểu thư đồng ở bên cạnh đều nghiêng đầu, giống như một chú mèo tò mò, nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới.
Rất đẹp trai. Thật sự vô cùng đẹp trai.
Đây là ấn tượng đầu tiên của hai tiểu gia hỏa này đối với Lâm Bắc Thần.
Thời gian bọn họ đi theo Tần chủ tế không dài, đều là cô nhi là Tần chủ tế giữ lại bên mình, xem Tần chủ tế như tỷ tỷ hay mẫu thân vậy.
Hai người họ đi theo bên cạnh Tần chủ tế thời gian lâu như thế, đã từng gặp gỡ rất nhiều người. Nhưng chưa từng có một người nào có thể giống như kiểu Lâm Bắc Thần, khiến Tần chủ tế vừa gặp đã để lộ vẻ tươi cười. Nói chính xác hơn, trước đây hai tiểu gia hỏa thậm chí rất hiếm khi thấy Tần chủ tế cười. Nhưng lúc này, Tần chủ tế chẳng những cười mà còn đang cười mãi. Có “gian tình”. Hai tiểu gia hỏa liếc mắt nhìn nhau, rồi híp mắt lại.
1253 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận