Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2718: Để ta

“Thiếu gia, ta... có phải đã bị bệnh gì rồi không?"
Thiên Thiên nhìn thấy biểu cảm của Lâm Bắc Thần, trong lòng hơi hồi hộp, có một loại dự cảm không tốt.
“Không phải bệnh”
Lâm Bắc Thần lắc đầu, nói: “Nhưng so với bệnh thì càng không thể nào tưởng tượng nổi”
“A...”
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Thiên Thiên che lấy đôi môi anh đào đỏ tươi, mở to hai mắt, nói: “Vậy là cái gì?”
Nàng xuất thân từ thanh lâu ở đế quốc Bắc Hải, từ nhỏ đã bị xem là nhân vật như “Dương Châu Sấu Mã”
mà bồi dưỡng, đủ loại tài nghệ, đủ thứ kỹ xảo hầu hạ và lấy lòng nam nhân cùng với tri thức lý luận có thể nói là phong phú vô cùng. Nhưng hết lần này đến lần khác lại không được tiếp xúc với phương diện tri thức “mang thai sinh con”.
Bởi vì vận mệnh ban đầu của nàng là tuyệt đối không thể nào sinh con được, cũng không xứng được sinh con.
Lâm Bắc Thần nở nụ cười, ôm lấy tiểu thị nữ, dịu dàng ôm vào lòng, hôn một cái, nói: “Ngươi mang đến cho ta một niềm vui bất ngờ thật lớn”
“A, thiếu gia, ngươi nói là..”
Thiên Thiên mở to hai mắt nhìn hắn, cuối cùng mới hiểu ra, chiếc miệng nhỏ đỏ hồng há to thành hình chữ O, trong giọng nói còn hơi run run.
“Đúng thế, em bé, ngươi có rồi"
Lâm Bắc Thần nói, lập tức cười phá lên.
“Thật sao, ta.”
Thiên Thiên giờ mới phản ứng lại, hốc mắt lập tức đỏ ửng. Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng nguyên nhân gần đây mình ngủ nhiều là vì đã mang thai. Mình và thiếu gia có con. Đây mới thật sự là món quà thân thiết nhất thuộc về hai người bọn họ. Mà trời cao hào phóng ban cho.
Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, Thiên Thiên đã thật sự hạnh phúc đến mức đầu óc trống rỗng. Trong lúc Lâm Bắc Thần ôm chặt lấy nàng, nàng cảm thấy hình như mình đang bay lên chín tầng mây rồi, có một loại cảm giác không chân thật. Sau đó, nàng lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ. Đây cũng là đứa con đầu tiên của thiếu gia. Nhưng thân phận của nàng... Nhất định không thể nào trở thành thê tử chính thất của thiếu gia được. Vì thế, đứa bé này chỉ có thể xem là con thứ. Không được xem là con trưởng. Đối với con thứ mà nói, có khi, sinh ra quá sớm cũng là một cái tội.
“Thiếu gia, mấy người Lăng Thần tiểu thư, và cả Dạ tỷ tỷ.."
Thiên Thiên dè dặt từng chút, hỏi: “Liệu có không vui hay không?”
Nói câu này xong, nàng lập tức cảm thấy hối hận. Lời buộc miệng trong lúc xúc động, khiến bản thân nghe có chút hơi tâm cơ.
“Nha đầu ngốc, nghĩ gì vậy chứ?"
Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng hôn lên trái Thiên Thiên: “Ngươi cũng đừng lo nghĩ chuyện khác nữa, nuôi con cho tốt. Bất kể là con trai hay là con gái, con được sinh ra đều là bảo bối quý giá nhất của ta, ta sẽ dành cho nó tất cả những gì ta có thể, ta có thể thề với người, nếu ta nói mà không làm, ta sẽ.."
Thiên Thiên vội vàng che kín miệng Lâm Bắc Thần lại, chui vào trong lồng ngực của hắn, nói: “Thiếu gia, đừng”
“Ha ha ha, không ngờ đấy. Lâm Bắc Thần ta đây cuối cùng sắp được làm cha rồi”
Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng vui vẻ, ôm lấy người nọ vào lòng cười ngây ngốc.
Loại cảm giác thế này, ai chưa trải qua thì căn bản không thể nào hiểu được.
Hai kiếp làm người, cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được cảm giác làm cha... Còn trường hợp khác trong lúc “quan hệ gắn bó hòa hợp”
được gọi là “Daddy”
thì đương nhiên không tính. Trong chốc lát, Lâm Bắc Thần đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đây là căn bệnh chung của mỗi ông bố tay mơ. Ví dụ như làm thế nào để dạy dỗ con trẻ, phải chuẩn bị thứ gì cho con, sáng tạo nên môi trường và điều kiện như thế nào để tốt hơn cho con. Trong chớp mắt, trong đầu đã nhảy ra rất nhiều suy nghĩ.
“Đừng nhúc nhích, để ta xem lại chút nào? Lấy lại tinh thần, Lâm Bắc Thần cẩn thận từng li từng tí duỗi ra một sợi chân khí, tiến vào trong cơ thể Thiên Thiên, cẩn thận từng chút một quan sát thử.
“Thị giác phản hồi”
chân khí truyền vào, vô cùng kỳ lạ. Đây không phải là một đứa bé có tay có chân. Mà là một hòn năng lượng tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Chờ đã. Hòn năng lượng? Trong lòng Lâm Bắc Thần nao nao. Tình huống thế nào? Đây được xem là bình thường... hay là biến dị? Đột nhiên hắn trở nên lo lắng. Chẳng qua, đốm năng lượng bên trong truyền ra dao động sinh mệnh, rõ ràng như thế, bình thường như vậy. Hơn nữa còn phát ra cảm giác thân thiết. Là thai nhi đúng không. Nhưng hình như khá đặc biệt? Lâm Bắc Thần mặt không đổi sắc, nói: “Nhóc con rất khỏe mạnh, hình như còn không kịp chờ nổi muốn ra gặp ba mẹ rồi kìa”
Thiên Thiên lập tức nở nụ cười. Trong nụ cười xinh xắn đáng yêu thanh tú, có thêm ánh hào quang dịu dàng của mẹ hiền. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Bắc Thần cảm thấy sau khi biết mình mang thai, tinh thần tiểu thị nữ đã trở nên thần thánh hơn rất nhiều.
Buổi chiều hôm nay, Lâm Bắc Thần không hề đi đâu cả, vẫn luôn ở lại trong tẩm cung chăm sóc Thiên Thiên.
Hắn thậm chí đã lựa chọn rất nhiều đồ dùng cho phụ nữ mang thai, cùng với đồ cho trẻ con ở trên “Trung tâm mua sắm Taobao”, toàn bộ đều nhé vào giỏ hàng, bảo đảm bất cứ lúc nào cũng có thể mua.
Còn mua một vài chương trình học dưỡng thai.
“Sau này, mỗi ngày ta đều sẽ bớt chút thời gian trở về cùng mẹ con các ngươi"
Lâm Bắc Thần vẻ mặt trịnh trọng nói. Thiên Thiên lại mỉm cười. Nàng nhìn thấy được thiếu gia thật sự vô cùng xem trọng đứa bé còn chưa được sinh ra này. Điều này khiến nàng vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Còn nhớ khi trước, lúc Thiên Thiên biết được mình bị Lâm Bắc Thần “Tịnh Nhai Hổ”
quần là áo lụa lớn nhất Vân Mộng thành mua phải, trong lòng nàng đã từng tràn ngập tuyệt vọng, cảm thấy sinh mệnh lập tức biến từ xuân hàn se lạnh tiến vào tháng chín trời đông giá rét. Nàng tưởng tượng sau này mình sẽ phải đối mặt với cuộc sống bi thảm thế nào, bị xem như là đồ chơi mà đùa bỡn, sau đó chơi chán rồi sẽ bị đưa đến tay người khác?
Ai có thể ngờ được rằng thứ nghênh đón mình không những không phải là đau đớn như dưới địa ngục mà trái lại còn là hạnh phúc nơi thiên đường kia chứ?
Vận mệnh đúng là kỳ diệu.
Từ khi đi theo thiếu gia, nàng có được sự tôn trọng, cảm nhận được tôn nghiêm làm người.
Còn được chứng kiến mỹ cảnh mà chín mươi chín phần trăm nữ nhân đế quốc Bắc Hải cả đời không thể nhìn thấy được.
“Cảm ơn người, thiếu gia”
Thiên Thiên xúc động nói.
1135 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận