Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2072: Về nhà

Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, không chút do dự lập tức tế ra sức mạnh Thương thần vị. Hắn không ngưng tụ thần cách, không thể toàn lực thôi động thần vị chi lực. Nhưng bản thân thần vị có đủ uy áp. Ầm ầm. Trong nháy mắt, sấm sét vang dội. Bên cạnh Lâm Bắc Thần, thương vẫn bao phủ, điện quang lưu chuyển.
Dưới sự gia trì của Thức Thần Hỏa Cảnh, Thương thần vệ sinh ra biến dị, giống như tầng mây ráng đỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Bắc Thần, đồng thời khuếch tán, bao phủ khắp quảng trường thần điện, không, là toàn bộ Thần Điện Sơn, thậm chí Vân Mộng thành.
“Giết"
Lâm Bắc Thần lại một lần nữa xuất kiếm.
Uy áp thần lực Thương thần vị trong nháy mắt phá hủy thần vị pháp tướng của các thần linh.
Lâm Bắc Thần huy kiếm, đồ thần như giết chó.
Kiếm quang lấp lóe. Từng thần vị pháp tướng vỡ vụn. Từng thần ma theo đó hóa thành bột mịn.
“Không đúng, ngươi đây là thần vị cấp Chủ thần”
“Là thần vị Thương chủ thần”
“Ngươi là Kiếm Tiêu Dao?"
Bên trong tiếng ồn ào, gương mặt thần linh quản gia lộ vẻ kinh hãi, rốt cuộc nhận ra thân phận chân chính của Lâm Bắc Thần.
“Ngươi biết nhiều lắm"
Lâm Bắc Thần vô tình nói: “Xem ra không thể để người sống được nữa."
Kiếm quang lấp lóe.
Lâm Bắc Thần lại tiếp tục đâm chết bốn thần linh.
Kiếm thứ năm đâm xuyên thần vị pháp tướng thái cổ ma viên của quản gia, đồng thời cũng đâm xuyên trái tim quản gia.
“Ngươi... ngươi không phải bế quan. Ngươi cũng hạ giới, ngươi.”
Quản gia chết không nhắm mắt. Hắn chính là dư nghiệt Thương chủ thần nhất mạch, phản bội chạy trốn đến hạ giới, trở thành người của Thần Vương, không nghĩ đến còn chưa kịp làm mưa làm gió bao lâu, hắn đã gặp phải khắc tinh Thương chủ thần Kiếm Tiêu Dao. Sớm biết Lâm Bắc Thần chính là Kiếm Tiêu Dao, hắn tuyệt đối không dám đến Vân Mộng thành. Xùy.
Lâm Bắc Thần rút kiếm, phóng tới Vệ Danh Thần.
Sau đó.
Ngân kiếm đâm thẳng vào gót chân của hắn.
“Ngươi, tên hoàn khố não tàn, ngươi."
Vệ Danh Thần chật vật chống đỡ, tức đến mức chửi ầm lên, cũng không còn ung dung nho nhã như trước đó.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Lâm Bắc Thần chính là Kiếm Tiêu Dao. Lực Chủ thần Thần giới đối với nhục thân còn chưa hoàn chỉnh của hắn mà nói, đích thật đè ép một cấp bậc. Quan trọng nhất, hắn chỉ nhất thời sơ sẩy, không nghĩ đến đại bản doanh của mình lại bị người ta trộm. Hiện tại, tên trộm này chẳng những là trộm mà còn là một tên điên, không ngừng lấy thương đổi thương, cầm một cây gây màu bạc điên cuồng đâm vào gót chân của hắn. Tâm trạng hỏng mất. Cuối cùng, Lâm Bắc Thần phải bỏ ra cái giá ba lần mới đâm nát hoàn toàn gót chân phải của Vệ Danh Thần.
Vệ Danh Thần nằm trong vũng máu.
Hắn tức đến mức cát nát hàm răng.
“Ngươi không tiếp tục giả vờ nữa sao? Tại sao lại không giả vờ nữa?”
Lâm Bắc Thần vui mừng nói. Lần này, hắn rốt cuộc có thể tiễn túc địch của mình đến Tây Thiên.
Vân Mộng thành. Lăng phủ.
“Tiểu Tần, ta đã nói xong, người có muốn dẫn nàng về nhà hay không còn phải xem quyết định của ngươi. Ngươi có thời gian một nén nhang để đưa ra quyết định sau cùng. Lão phu sẽ chờ ngoài cửa lớn phủ đệ"
Một lão giả mặc thanh sam gầy gò, sắc mặt lạnh lùng đưa ra tối hậu thư, sau đó xoay người rời đi. Tần Lan Thư nhìn thoáng qua trượng phu bên cạnh, sắc mặt do dự. Hai vợ chồng đến lầu nhỏ hậu viện Lăng phủ. Tầng hai lầu nhỏ nhiều lần truyền ra mùi thuốc.
Lăng Thần sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc nằm trên khuê sàng, trên người đắp một chiếc mền gấm thật dày. Trong phòng chẳng những có trận pháp làm ấm, mà còn đặt bốn cái chậu than, thiêu đốt huyền thạch hỏa diễm hiếm thấy.
Mặc dù là vậy, cơ thể Lăng Thần vẫn cứng ngắc như huyền bằng, vẫn có những sợi hàn khí màu trắng từ trong mũi nàng phun ra ngoài khi hô hấp, khiến cho nhiệt độ trong phòng thấp kinh người.
Bên trên sàn nhà cũng bao trùm một tầng sương tuyết màu trắng. Tần Lan Thư nhìn gương mặt tái nhợt của con gái, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ và lo lắng. Ngày này rốt cuộc cũng đã đến.
Vốn bọn họ cho rằng dựa vào chuẩn bị và cố gắng của mình trong mấy năm qua, bọn họ có thể trì hoãn bằng chứng phát tác ở con gái đến sau khi trưởng thành. Không nghĩ đến, sau mấy lần liên tục khởi động sức mạnh kia bên trong cơ thể vì tên kia, căn bệnh đã phát tác sớm hơn.
Càng làm cho bà không nghĩ đến chính là, người kia rốt cục cũng phát hiện sự tồn tại của bà và con gái, đồng thời tìm đến cửa.
Hết thảy nên có quyết định sau cùng.
“Đi đồng ý với hắn, ta sẽ dẫn con gái rời đi”
Tần Lan Thư đưa ra quyết định sau cùng. Lúc này, Lăng Thần vẫn hôn mê nằm trên giường lông mi giật giật, đột nhiên chậm rãi mở to mắt: “Hắn đã trở về, ta cảm nhận được hắn đang ở đây”
Từ hướng Thần Điện Sơn truyền đến khí tức cường hoành. Chỉ trong khoảnh khắc Lăng Thần mở mắt, nó đã bao trùm toàn bộ Vân Mộng thành.
Ngay cả lão giả gầy gò đứng ngoài cửa chính Lăng phủ cũng phải giật mình, ánh sáng lấp lóe trong con người, gương mặt hiện lên dị sắc nhìn về phía Thần Điện Sơn. Tần Lan Thư tất nhiên kinh hãi trong lòng. Nhưng điều bà quan tâm nhiều hơn chính là trạng thái của con gái. Bằng chứng thức tỉnh cũng không phải chuyện tốt. Rất có thể là hồi quang phản chiếu, lấy đi lực sinh mệnh bổn nguyên.
“Thần nhi, con cảm thấy thế nào?”
Bà vọt đến trước giường con gái, nhưng không dám đưa tay đụng vào nàng. Trước đó đã có mấy vị y sư cấp Thiên Nhân quá tự tin mà nắm lấy cánh tay Lăng Thần, sau đó bị đông cứng thành bằng điệu.
Chỗ đáng sợ của băng chống chính là luồng không khí lạnh siêu tuyệt ấp ủ trong cơ thể có thể đông cứng thết thảy mọi sinh mệnh.
Ngay cả bà là mẹ cũng không dám đụng vào da thịt con gái của mình.
1298 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận