Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2301: Đúng vậy, ta thừa nhận

Bên ngoài đại điện, trên quảng trường.
Đầu người nhấp nhô, bóng người thành cụm.
Thanh Vũ giới không phải đại giới tinh, nhưng nếu mời toàn bộ thượng tầng Nhân tộc có tiếng tăm đến cũng trọn vẹn ba bốn nghìn người, dựa theo địa vị cao thấp phần vị trí trước sau, đứng trên quảng trường, cũng là một khoảnh lớn đủ mọi màu sắc.
Lâm Bắc Thần đúng thật đã tới. Hắn cưỡi Tra Hổ đến.
Tra Hổ sau khi biến dị trên người có đường vân hoàng kim, thoạt nhìn trông như hổ Đông Bắc.
Khi cưỡi, cảm giác không tệ, quan trọng là rất phong cách.
Lâm đại thiếu mắc hội chứng trung nhị tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội làm màu nào.
Lão Ngọc đi theo phía sau, sắc mặt lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, còn có Tiêu Bính Cam đang gặm một cái giò heo sốt.
Mất người Tần Chủ tế và Quang Tương thì không đến cùng. Mà đang sắp xếp hành lý trên đỉnh Tạp Thảo.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần xuất hiện, đám cường gải Nhân tộc khắp Thanh Vũ giới nhao nhao tránh đi như tránh ôn dịch, trên quảng trường lập tức trốn đi một mảng lớn.
Chỉ có Nguyệt Vô Tà chưởng môn của Nguyệt Lượng Loan, Chu Châu chưởng môn Thủy Vân Gian và Hạ Chánh Khanh từ Vân Vụ Sơn là lên tiếng chào hỏi.
Đương nhiên, tên hoàng tử hèn hét Lý Dục và Tiểu Long Na cũng không ngoại lệ.
Hai người này trực tiếp đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần, dùng hành động để biểu hiện sự ủng hộ của mình. Âm thanh bàn tán xì xào vốn có trên quảng trường cũng lập tức dừng lại. Dưới ánh mặt trời giữa trưa, trên quảng trường đột nhiên an tĩnh cứ như nửa đêm ở bãi tha ma. Đương nhiên là sẽ không có kẻ nào làm cái chuyện như nhảy disco gì đó. Mặc dù ánh hào quang trên người thiếu niên áo trắng đã bị phai mờ và biến mất nhưng thực lực của hắn vĩnh viễn không thể nghi ngờ.
Rất nhiều người đều còn nhớ rõ cảnh tượng khi trước, hắn một lời không hợp đã lập tức khiến Sơn chủ Hạ Vô Thương của Vân Vụ Sơn lên đường.
Ai cũng không muốn nối gót theo sau Hạ Vô Thương. Nên đều ngậm miệng câm nín.
Bộ không nhờ lúc trước Hạ Vô Thương cũng vì lắm miệng nên bị tiễn lên đường à?
Hình như Lâm Bắc Thần rất ghét việc bị xen vào. Trong đám người, Biên Tác Hổ của Thủy Kính Đạo và Nhan Tam Tỉnh của Đại Diễn Hải cũng lùi lại đứng sau, thu liễm khí tức của mình, che giấu bản thân, sợ bị Lâm Bắc Thần chú ý đến trực tiếp chất vấn.
Nhưng ánh mắt của Lâm Bắc Thần chỉ lướt qua một lượt trong đám người, chưa từng mảy may dừng lại ở trên người hai người bọn họ đã hướng mắt nhìn về phía cửa đại điện xa xa.
Mười mấy tên thị vệ nghị viên nối đuôi nhau đi ra, hai bên trái phải chiến lực.
Nghị viên Hộ Diên Ngọc Long mặc trường bào màu tím thản nhiên đi ra, phía sau là đội trưởng đội thân vệ Vân Hoằng.
“Tham kiến nghị viên Hộ Diên”
“Bái kiến Hô Diên đại nhân"
Đám người chưởng môn, trưởng lão, thành chủ có mặt trên quảng trường lập tức cung kính hành lễ.
Chỉ có mấy người Lâm Bắc Thần đứng yên tại chỗ, không động đậy.
Lâm Bắc Thần chẳng những không hành lễ mà trái lại còn có hơi buồn cười.
“Các vị, miễn lễ, không cần khách sáo như thế đâu?
Trên mặt Hô Diên Ngọc Long treo ý cười, hơi đưa tay ra.
Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác thế này.
Đây là cảm giác có được quyền lực.
Sau đó, ánh mắt của hắn chuyển sang mấy người Lâm Bắc Thần tỏ vẻ thờ ơ, gương mặt cười trở nên u ám.
“Lâm Bắc Thần, người đã biết cái sai của người chưa?"
Hắn không hề có ý định làm nền nào, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Đám người nghe vào trong tai chỉ cảm thấy máu chảy trong tim như đông lại trong chớp mắt.
Lâm Bắc Thần cưỡi trên lưng Tra Hổ, nói: “Liên quan gì đến người”
“Ngươi."
Đáp án này, hoàn toàn không có trong hồ sơ mà Hô Diên Ngọc Long lập nên.
Hắn có hơi ngây người.
Từ khi trở thành nghị viên Lưu Uyên Tinh Lộ, thời gian trôi qua dài đằng đẵng, không kẻ nào dám nói chuyện với hắn như thế, khiến hắn rất khó chịu.
“Nghe nói người tìm hai con tôm cá nhãi nhép, muốn chỉ chúng ta à?"
Lâm Bắc Thần tỏ vẻ mặt khinh thường, nói: “Đâu rồi? Bảo bọn hắn đứng ra xem nào? Sắc mặt Hô Diên Ngọc Long càng trở nên đen đi, cười lạnh: “Người trẻ tuổi à, thấy người còn chưa biết được mức độ nghiêm trọng của sự viện, ta hỏi ngươi, Sơn chủ Vân Vụ Sơn - Hạ Vô Thương có phải do người giết chết hay không?”
“Không sai?
Lâm Bắc Thần cười như không cười, thừa nhận.
“Hạ Sơn chủ chính là chưởng môn thuộc mười một đại tông môn Nhân tộc Thanh Vũ giới, được nghị viện Lưu Uyên Tinh Lộ thừa nhận, cũng được nghị viện bảo vệ, người tự tiện sát hại, là lý làm sao?"
Hô Diên Ngọc Long ép sát từng bước.
Lâm Bắc Thần ngồi trên lưng Tra Hổ, vừa cắt móng tay vừa thờ ơ nói: “Nhìn mà ngứa mắt, thì giết thôi... Ngươi muốn sao nữa?”
“Ngươi."
Hô Diên Ngọc Long lại khó thở.
Thứ tạp chủng này hoàn toàn không ra bài theo lối thường mà.
Vốn cho rằng Lâm Bắc Thần sẽ giải thích rằng Hạ Vô Thường làm dao dộng sĩ khí gì đó, không ngờ lý do lại là bốn chữ “Nhìn mà ngứa mắt”
này. Khiến những lý do thoái thác mà hắn đã chuẩn bị tiếp theo đó lập tức không còn đất dụng võ nữa.
“Biên đạo chủ, Nhan chưởng môn, các ngươi ra đi"
Hô Diên Ngọc Long quyết định không bám rịt vào chuyện cái chết của Hạ Vô Thương nữa mà trực tiếp mở ra đại sát khí, nói: “Hai người các ngươi, ra vạch trần bộ mặt thật của anh hùng Thanh Vũ giới này đi"
Hai người Biên Tác Hổ và Nhan Tam Tỉnh cùng nhau đi ra khỏi đám người.
Lâm Bắc Thần không thèm liếc mắt nhìn đến bọn hắn, tiếp tục cắt móng tay.
“Lâm Bắc Thần, ngươi có nhận ra ta không? Người khác SỢ ngươi, ta thì không sợ ngươi đâu. Hôm nay ta muốn khiến tất cả mọi người đều biết kẻ được tôn xưng là anh hùng như người chẳng qua là cái trò hề mà Ma tộc lưu lại mà thôi. Bên trong kính Nguyên Tố, ghi lại rõ ràng cảnh tượng người dùng ma công để thực chiến.”
“Không sai, lão phu cũng có thể làm chứng, mọi người đều biết, sở dĩ Ma tộc rút lui là vì nghị viện Hô Diên đến chi viện mà không phải do sợ người. Trên thực tế, người chẳng qua chỉ là một quân cờ mà Ma tộc để lại, muốn dùng khổ nhục kế để Nhân tộc Thanh Vũ giới bọn ta mắc lừa. Ha ha... Há có thể giấu diếm được tuệ nhãn của nghị viên Hộ Diên?"
1098 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận