Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2235: Ông ta là Cung chủ Thần Thủy Cung?

Thiếu nữ tuyệt sắc cũng đã lấy lại tinh thần, không còn khẩn trương như trước đó, chậm rãi gật đầu: “Người đã chết thì không cách nào hồi hồn, nhưng nó có thể sửa chữa linh hồn, là một trong những nguyên liệu luyện chế khá hiếm thấy.”
A, thì ra là thế. Lâm Bắc Thần như có điều suy nghĩ. Trong lòng hắn có chút thất vọng. Xem ra, chỉ dựa vào bụi cỏ này, rất khó đạt được mục đích của hắn.
Tuy nhiên, nó dường như là một mở đầu tốt, cũng là một manh mối quan trọng.
“Vị đại... ca, ngươi có thể nhường lại bụi cỏ đó cho ta không? Chúng ta thật sự rất cần nó, chúng ta.”
Thiếu nữ tuyệt sắc chực khóc.
Nước mắt trong suốt giống như trân châu đảo vòng quanh hốc mắt, phối hợp với gương mặt thanh thuần, tuyệt mỹ, biểu hiện điềm đạm, đáng yêu cầu khẩn, đủ để ý chí sắt đá phải hòa tan.
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
“Nếu là người khác, ta nhất định không chút do dự mà từ chối. Nhưng nếu là tiểu muội muội ngươi, đáp án của ta rất đơn giản..”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
Ánh mắt tiểu thiếu nữ xinh đẹp lóe lên sự chờ mong.
“Đáp án là... không được"
Lâm Bắc Thần rất quyết tuyệt, rất dứt khoát, không chút dây dưa dài dòng. Bụi cỏ này đối với hắn, giá trị quá quan trọng.
Hắn sẽ không để cho ai.
Thiếu nữ xinh đẹp khẽ giật mình, còn tưởng mình nghe lầm.
Lâm Bắc Thần đứng lên, quay người nói với chủ quán: “Ông chủ, ngươi còn bao nhiêu thứ này nữa?"
Chủ quán là một quái nhân cả người mặc áo bào đen, nghe Lâm Bắc Thần hỏi, hắn dùng giọng khàn khàn như hai miếng sắt gỉ cọ sát vào nhau: “Chỉ có một cây này thôi.”
“Ngươi từ đầu mà có?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi. Chủ quán đáp: “Đến từ giới ngoại, cơ duyên xảo hợp mà có được, có thể ngộ mà không thể cầu”
“Con mẹ nó, không phải người đang lừa ta chứ?”
Lâm Bắc Thần biểu thị sự hoài nghi. Chủ quán không nói.
“Ta mua gốc cỏ này”
Lâm Bắc Thần cầm bụi cỏ trong tay, quay đầu nói: “Lão Ngọc, đến trả tiền"
Mặt Ngọc Vô Khuyết đen lại bước đến, ném mười lượng Hồng Hoang Ngân lên tấm vải đen.
Ông đã thành thói quen.
“Không đủ"
Chủ quán khàn giọng nói.
Lâm Bắc Thần trừng mắt: “Ta khuyên người nên thành thật. Vừa nãy người cầm mười lượng Hồng Hoang Ngân của chị em nhà kia, vì sao đến ta thì lại không được?"
Giọng điệu của chủ quán rất bình tĩnh: Giá trị hàng hóa không phải bản thân nó quết định mà cần người nhìn nhận giá trị của nó?
“A, thì ra là người muốn làm thịt ta"
Lâm Bắc Thần giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm ngay chủ quán: “Ngươi nên tổ chức lại ngôn ngữ của mình lần nữa."
Mặc dù không nhìn thấy khẩu súng, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được theo động tác này của Lâm Bắc Thần, một áp lực vô hình đáng sợ đang lưu chuyển.
Bởi vì ai cũng đều thấy được trước đó hắn đã dùng động tác này miểu sát hai người Thần Thủy Cung.
Chủ quán im lặng một lát rồi nói: “Đủ rồi."
Lâm Bắc Thần thu hồi khẩu súng: “Như vậy mới đúng chứ”
Hắn đang định quay người rời đi. Lúc này, tiếng bước chân ồn ào truyền đến, còn có tiếng xé gió.
“Cung chủ Thần Thủy Cung đến”
Có người kinh hô, Mọi người chung quanh lập tức ồn ào, vô thức lui lại. Những quầy hàng nhỏ gần đó đều cuốn tấm vải đen của mình chạy đến chỗ xa hơn, sợ chạy chậm sẽ bị tai bay vạ gió. Cung chủ Thần Thủy Cung.
Phân lượng của sáu chữ này quá nặng.
Người cầm quyền đại tông môn Nhân tộc đều là đại nhân vật ở Thanh Vũ giới. Một số người nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Hai người này xui xẻo rồi.
“Tránh ra, tránh ra.”
“Mau cút đi, đừng có cản đường”
“Cung chủ giá lâm”
Mười mấy đệ tử Thần Thủy Cung mở đường, cực kỳ phách lối, bắt đầu thanh tràng, xô đẩy tất cả những người chung quanh, có người không tránh kịp chịu mấy vỏ kiếm đánh vào, đánh da tróc thịt bong, kêu thảm liên tục. Về sau, có bốn cao thủ Thần Thủy Cung tu vi tam giai đỉnh phong khiêng một hiệu lớn màu đỏ khảm vàng bạc phi hành sát đất bay đến, cực kỳ phô trương.
“Cung chủ Thần Thủy Cung đến”.
Hai nữ đệ tử dung mạo thanh tú tay cầm lẵng hoa, không ngừng vung hoa hai bên chiếc kiệu, ngũ thải tân phân, tỏa ra một mùi thơm ngát.
Không hổ là đại nhân vật tông môn Nhân tộc. Chiếc kiệu rơi xuống.
“Nghe nói nơi này có cuồng đồ không sợ chết đã giết chết hai đệ tử Thần Thủy Cung ta? Là ai? Cút ra đây cho bổn tọa"
Một âm thanh ngang ngược càn rỡ từ bên trong kiệu truyền đến. Lâm Bắc Thần khó hiểu.
Âm thanh này nghe không giống Đông Phương Đỉnh.
Hắn bước về phía trước: “Là ta"
Người trong kiệu im lặng một chút, sau đó xốc màn hiệu lên, lộ ra một gương mặt có cấu hình tam giác mập mạp “Thiếu gia, là người?"
Biểu hiện của Lâm Bắc Thần trong nháy mắt cứng đờ. Vương Vương Trung?
Không phải nói là Cung chủ Thần Thủy Cung sao? Tại sao lại là tên cẩu vật đó?
Lâm Bắc Thần thường xuyên khiến người khác phải dụi mắt. Nhưng lúc này, hắn phải dụi mắt của mình. Không sai. Chính là Vương Trung. Tên chó chết này... hình như trẻ hơn một chút, có tinh thần hơn một chút. Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngọc Vô Khuyết bên cạnh cũng nhận ra Vương Trung. Tại sao tên này lại ngồi kim kiệu của Cung chủ Thần Thủy Cung? Không phải vì huyết mạch đủ mạnh, cho nên được Đông Phương Đỉnh thu làm đệ tử thân truyền, nhận được sủng ái, cho nên đạt đến trình độ có thể ngồi kim kiệu?
“Thiếu gia, chính là người”
Vương Trung từ trong kiệu lao ra, giống như con chó con bị vứt bỏ rốt cuộc tìm được chủ nhân của mình, xông đến ôm đùi Lâm Bắc Thần: Ô ô, thiếu gia, hơn một tháng qua ta rất nhớ người, người có biết hay không? Lão nô ta ở Thần Thủy Cung cũng chỉ là ở mà thôi."
Lâm Bắc Thần vô thức giơ chân đạp một cái vào mông Vương Trung: “Cẩu vật..”
A, không đúng.
Ta làm như vậy có phải không nể mặt lão già này rồi không?
Dù sao ông ta cũng là huyết mạch thiên tài của Thần Thủy Cung.
Không còn là quản gia bên cạnh hắn khi ở Đông Đạo Chân Châu.
Ai biết Vương Trung chịu một cước trên mông, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái: “A, chính là loại cảm giác này, quá sung sướng. Thiếu gia, người tiếp tục đi, lão nô ta đã lâu rồi không bị thiếu gia người đánh"
1325 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận