Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2254: Yêu tộc

Lâm Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn thấy là trưởng lão Lãnh Xuyên của Phi Kiếm Tông.
Lãnh Xuyên là người phát ngôn Lãnh gia nhất mạch đương đại của Phi Kiếm Tông, địa vị tương đương với Khâu Thiên Cảnh, là một mỹ nam tử trung niên thân hình thon dài, mày kiếm tinh mâu, mặt như quan ngọc, rất có khí chất.
“Ta đang suy nghĩ vì sao Lãnh Ngưng trưởng lão xinh đẹp như vậy mà còn chưa lấy chồng"
Lâm Bắc Thần thuận miệng bịa chuyện.
Lãnh Xuyên giật mình, sau đó cười nói: “Xá muội tâm cao khí ngạo, độc tu đạn đạo, trầm mê trong cỏ cây đan dược. Mấy năm trước, khi phụ mẫu còn sống, ngẫu nhiên có tìm một số nam nhân tuấn ngạn thích hợp, bảo nó ra mắt. Kết quả đều không giải quyết được gì. Bây giờ cha mẹ qua đời, càng không có ai quản được nó. Tiểu huynh đệ, ngươi có ý với muội muội ta, nếu muốn nghiên cứu thảo mộc đan dược chi thuật, cũng có thể tìm ta hỗ trợ"
Lâm Bắc Thần: “.."
Ta chỉ thuận miệng nói đùa một câu thôi.
Không nghĩ đến người lại ước gì gả muội muội của mình đi. Xem ra chúng ta thật có duyên.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ đêm qua?
Lãnh Xuyên nói: “Vừa rồi Chưởng môn đã quyết định phải tranh thủ thời gian quay về Phi Kiếm Tông, mời tiểu huynh đệ người đi cùng."
Lời còn chưa dứt.
Vù.
Một bóng đen không chút dấu hiệu từ trong nước sông duỗi ra, giống như một sợi dây thừng quấn lấy Lãnh Xuyên, kéo hắn xuống con sông lớn đang chảy cuồn cuộn bên cạnh, tóe lên mấy bọt nước rồi biến mất không thấy gì nữa.
Tóc dáy Lâm Bắc Thần dựng đứng. Một cường giả võ đạo còn sống sờ sờ nhưng chớp mắt đã không còn?
“Cẩn thận"
Từ xa, Tiêu Bính Cam lớn tiếng cảnh báo.
Lâm Bắc Thần không suy nghĩ nhiều, xoay người như kim long bổ nhào về phía trước.
Kình phong gào thét bên tai.
Tảng đá mà hắn đang ngồi bị sợi dây thừng”
màu đen quấn lấy, kéo vào trong dòng nước đục ngầu, sau đó biến mất không thấy đâu.
“Là Yêu tộc"
Ngọc Vô Khuyết hô to: “Đừng qua đó, cách xa con sông này một chút”
Lâm Bắc Thần nhảy lên xe đạp. Rời xa bờ sông. Vẻ mặt tân binh bại tướng Phi Kiếm Tông trở nên ngưng trọng.
“Đến rồi sao?"
Liễu Vô Ngôn hít sâu một hơi, ống tay áo phất phơ trong gió, chậm rãi tiến lên, ngăn trước người mọi người, trầm giọng nói: “Nếu đã đuổi đến, tại sao lại không hiện thân gặp mặt?"
Đoạn Ảnh Yêu Vương.
Đây là cường giả lĩnh vực Tông sư của Thú nhân tộc, nghe đồn đã đạt đến cảnh giới lục giai.
Oành.
Một cái đuôi màu đen cực lớn từ trong nước vọt ra, dài hơn mười thước, giống một cái đuôi rắn màu đen có vảy.
Đuôi rắn quấn chặt lấy Lãnh Xuyên, lềnh bềnh trên mặt nước, rơi vào trạng thái hôn mê.
“Đại ca..”.
Lãnh Ngưng hô to, muốn xông lên phía trước nhưng bị những người khác giữ chặt lại. Lúc này, một cái đầu chậm rãi trồi lên từ mặt nước. Là gương mặt của một thiếu nữ, trắng nõn tinh xảo chẳng khác nào người trong bức họa. Cái cổ trắng như tuyết, vai thon như gọt, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực như núi non chập chùng Nhất là cái áo giáp vảy da màu xanh đen trước ngực chỉ che khoảng ba phần phong tình, lộ ra cái eo thon, trên rốn còn khảm một viên bảo thạch màu xanh đen, bộ vị từ bụng dưới trở xuống đều trần trụi.
Bởi vì nàng ta không có chân.
Một cái đuôi rắn thật dài thay thế cho vị trí hai chân.
Cường giả huyết mạch mãng xà của Thú nhân tộc.
Mái tóc dài màu xanh sẫm ướt sũng dán lên mặt, trong nháy mắt vị yêu vương Thú nhân tộc này xuất hiện, một uy áp đáng sợ giống như núi lở biển gầm từ mặt sông gào thét đến.
Trong lòng Lâm Bắc Thần cứng lại.
Cường giả Tông sư ngũ giai trở lên quả nhiên đáng sợ.
“Chà, Liễu Vô Ngôn, thời gian trôi qua đã năm năm, không nghĩ đến chúng ta lại gặp nhau lần nữa, lại còn trong tình huống như thế này. Thương thế của người có vẻ rất nghiêm trọng Đoạn Ảnh Yêu Vương nhấn mạnh từng chữ.
Khi nàng ta nói chuyện, đầu lưỡi đỏ tươi phun ra từ bờ môi màu xanh sẫm, phân nhánh chẳng khác nào lưỡi rắn.
Liễu Vô Ngôn nhìn Lãnh Xuyên bị đuôi rắn quấn lấy, chậm rãi nói: “Đoạn Ảnh, giữa chúng ta không chỉ gặp mặt một lần. Nhân tộc và Thú nhân tộc đã từng mấy lần hợp tác đi săn Ma tộc. Tại sao hôm nay người lại dồn ép không tha cho Phi Kiếm Tông ta chứ?”
“Ngày xưa là minh hữu, bây giờ là đối thủ"
Câu nói trước của Đoạn Ảnh Yêu Vương mang theo sự xúc động những câu nói sau lại vô tình, lạnh lùng: “Liễu Vô Ngôn, nếu người muốn dùng tình cảm ngày xưa khuyên ta thả các ngươi rời đi, ta thấy người nên sớm từ bỏ tính toán đó đi. Trong khoảnh khắc Triều Thiên Khuyết bị hủy diệt, Nhân tộc và Thú nhân tộc Thanh Vũ giới đã không còn đường lui, nhất định phải sinh tử tương đối. Với tu vi và địa vị của ngươi bây giờ, ngươi nên sớm có giác ngộ này mới đúng chứ”.
Liễu Vô Ngôn chậm rãi gật đầu: “Nếu đã là như vậy, người hãy thả Lãnh Xuyên ra. Lão phu và người chiến một trận công bằng, cho ngươi một cơ hội giết ta”.
Đoạn Ảnh Yêu Vương lắc đầu, ánh mắt màu xanh lục dần dần trở nên lạnh lẽo, âm u: “Ngươi đừng có ngây thơ như thế? Nàng ta nói xong.
Răng rắc.
Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên.
Đuôi rắn Đoạn Ảnh Yêu Vương phát lực, siết chặt cơ thể Lãnh Xuyên đang hôn mê đến biến hình. Xương cốt trong nháy mắt vỡ vụn, tạng khí xen lẫn máu từ trong mũi, miệng tràn ra. Cả người Lãnh Xuyên giống như một đống bùn nhão, hiển nhiên đã không còn sống nổi rồi.
“Đại ca... không Lãnh Ngưng bi thiết kêu lên, trong mắt có huyết lệ.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca của mình chết trước mặt mình mà bất lực, ra sức muốn xông lên. Lúc này.
Ong ong ong...
Một tiếng kiếm ngân vang vọng thiên địa.
1062 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận