Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2213: Phế thế trời sinh

Thật ra, trong khảo thí huyết mạch, kết quả thường là cấp Hạ Dung, bởi vì thiên tài trong chúng sinh rất ít. Xuất hiện cấp Trung Dung đã là kinh hỉ lắm rồi, nhưng khảo thí mấy lần vừa nãy đã mang đến sự chấn động quá lớn, cho nên mới khiến bọn họ sinh ra sự chờ mong.
“Con ve này mà cũng xứng ăn Vũ Hóa tiên quả?”.
Cung chủ Thần Thủy Cung Đông Phương Đỉnh hừ lạnh một tiếng: “Đúng là phung phí của trời. Chi bằng giết nó làm thành món ngon, ăn lúc còn nóng, có lẽ còn có thể chuyển dời dược lực Vũ Hóa tiên quả lên người chúng ta."
Ông ta nói xong, lập tức đưa tay chộp lấy.
Mười mấy tia nước màu xanh lăng không bay vụt ra ngoài, kết lưới chụp xuống Kim Thiền.
“Không được"
Liễu Vô Ngôn đưa tay vỗ bên hông một cái, một luồng kiếm quang bay vụt ra, chặt đứt tia nước màu xanh: “Đông Phương cung chủ đừng vội”
Sắc mặt Đông Phương Đỉnh âm lãnh, không chịu bỏ qua: “Con ve này cũng không phải Nhân tộc, giết thì có gì mà ngại? Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khác, lại còn chiếm mất cơ duyên của Nhân tộc ta, chi bằng sớm giết”
“Cẩu vật kia, ngươi có tin ta nuốt người hay không?”
Kim Thiền tức chưa từng có, vỗ cánh gào thét, nhìn chằm chằm Đông Phương Đỉnh, hung tính đại phát. Bốp.
Vương Trung không nói võ đức, đột nhiên đánh lén, một bàn tay đập vào mông Kim Thiền: “Tại sao lại ăn nói với Đông Phương chưởng môn như thế, tiểu côn trùng này"
Kim Thiền thiếu chút nữa tức chết.
Lúc này, Kiếm Tuyết Vô Danh tiến lên tiếp nhận khảo thí. Lâm Bắc Thần mở to hai mắt nhìn kỹ. Cẩu nữ thần vốn là người thiên ngoại, trước đó còn từng nói khoác mình có đại bối cảnh ở thiên ngoại, đã từng một lần kinh diễm vô số người, chắc hẳn đẳng cấp huyết mạch không phải bình thường.
Kết quả khảo nghiệm rất nhanh đã có.
Ngọc Vô Khuyết phụ trách khảo nghiệm ngẩng đầu nhìn Kiếm Tuyết Vô Danh rồi lại nhìn dụng cụ trước mắt, do dự một chút rồi nói: “Đo thêm lần nữa, có thể là do dụng cụ bị hỏng"
Kiếm Tuyết Vô Danh lại bị rút máu.
Kiểm tra liên tục, cuối cùng Ngọc Vô Khuyết dùng ánh mắt khó tin nhìn Kiếm Tuyết Vô Danh: “Cái này... quá hiếm thấy. Lần đầu tiên ta nhìn thấy loại huyết mạch này, thật không dám nói"
Kiếm Tuyết Vô Danh dương dương đắc ý: “Vượt qua Phá Hạn sao? Ha ha, ta vốn độc nhất vô nhị mà. Ngươi cứ yên tâm nói ra, ta có thể tha thứ cho sự cô lậu quả văn của ngươi”
Sắc mặt Ngọc Vô Khuyết trở nên cổ quái.
Lục đại Chưởng môn cũng nhìn Kiếm Tuyết Vô Danh như nhìn quái vật, biểu hiện rất cổ quái.
Lâm Bắc Thần nhạy bén cảm nhận được có chút bất thường.
Khóe miệng Ngọc Vô Khuyết co giật một chút: “Cô nương, huyết mạch của ngươi là cấp Khuyết Điểm”
“Cấp Khuyết Điểm? Là mạnh nhất sao?"
Kiếm Tuyết Vô Danh khó hiểu hỏi.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm.
Biểu hiện của cẩu nữ thần hoàn toàn không biết gì về đẳng cấp huyết mạch. Nàng ta rốt cuộc có phải là người của thế giới Hồng Hoang không?
“Cấp Khuyết Điểm chính là phế thể trời sinh, không có huyết mạch, cho nên..”
Ngọc Vô Khuyết là người tốt, giọng nói rất uyển chuyển, lo lắng kích thích “thiếu nữ”
có chút không được bình thường kia.
“Cái gì?"
Kiếm Tuyết Vô Danh khó có thể tin: “Phế thể trời sinh? Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào"
Lâm Bắc Thần cũng nói: Ngọc đại thúc, người đó lại lần nữa được không, biết đâu có sai sót bên trong”
“Không đâu?
Ngọc Vô Khuyết nói: “Mặc dù thể chất Khuyết Điểm cực kỳ hiếm thấy, nhưng máy móc kiểm tra không biết nói dối. Máy kiểm tra huyết mạch chính là thần vật do chính thần thánh hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng phát minh ra. Từ khi nó có mặt trên đời đến nay, chưa từng nghe nói xuất hiện khảo nghiệm sai lầm"
Cấp Khuyết Điểm cũng chính là trăm vạn không có một.
Cho dù một tờ giấy vệ sinh, một cây gỗ mục cũng đều có giá trị của nó, nhưng thể chất cấp Khuyết Điểm thật sự là củi mục trong củi mục, hoàn toàn không có cơ hội trên con đường tu luyện huyết mạch. Có thể nói là phế trong phế. Sau một phen giải thích, Kiếm Tuyết Vô Danh ngẩn cả người, gương mặt mỹ lệ thanh thuần viết đầy ai oán, giống như đang hoài nghi nhân sinh của mình. Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Lâm Bắc Thần có chút không đành lòng, thiếu chút nữa nhỏ một giọt nước mắt đồng tình với cẩu nữ thần.
Tuy nhiên, hắn luôn cảm thấy sự việc có chút kỳ quặc.
Cẩu nữ thần ở Thần giới có thể nói là lật tung trời. Mặc dù nhiều khi khoác lác không có hạn mức cao nhất, nhưng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, làm sao có thể là thể chất cấp Khuyết Điểm được.
“Tiểu huynh đệ, đến người rồi”. Ngọc Vô Khuyết vẫy tay với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần vỗ vai cẩu nữ thần: “Yên tâm đi, mặc dù ngươi là phế vật trong phế vật nhưng ta sẽ nuôi ngươi.
Chỉ cần ta có một ngụm canh thịt để ăn, ta tuyệt đối sẽ chừa lại bát cho ngươi liếm"
Cẩu nữ thần không phản ứng chút nào.
Ngọc Vô Khuyết lại rút máu trên cánh tay Lâm Bắc Thần. Sau khi xử lý xong thì bắt đầu thao tác trên dụng cụ chưng cất. Rất nhanh dị biến xuất hiện.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt bạo phát từ bên trong dụng cụ chưng cất, sau đó bành trường toàn bộ không gian đại trường, nhuộm thành màu vàng lập lòe.
Ánh sáng này quỷ dị mà thần bí.
“Đây là..”
Gương mặt Ngọc Vô Khuyết tràn ngập kinh hãi, khó có thể tin, ngay cả tay cũng run lên.
“Cấp Phá Hạn sao?”
“Ánh sáng này, cho dù là cấp Phá Hạn, hắn cũng là cực phẩm?"
“Ông trời ơi.”
Lục đại chưởng môn đều sôi trào. Nhưng nháy mắt sau đó, ánh sáng màu vàng lại lui về thiết bị chưng cất, biến mất không thấy.
“Hả? Ngắn như vậy sao?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ngắn và yếu như vậy sao?”
Sắc mặt đám Chưởng môn Liễu Vô Ngôn đều hiện lên sự kinh ngạc, chấn kinh trước đó biến thành nghi hoặc.
Cho dù là cấp Phá Hạn cũng không thể nhanh như vậy đã biến mất.
Ngọc Vô Khuyết cũng ngẩn ra. Không phải thao tác xảy ra vấn đề chứ? Ông vội vàng cẩn thận một lần nữa thao tác lại thiết bị chưng cất.
1294 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận