Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2017: Là ta

Vưu Long tim đập loạn, chỉ cảm thấy bản thân từ trong ra ngoài đều bị Cổ Hà Châu nhìn thấu, vội vàng nói: "Là tiểu nhân dẫn bọn hắn tới nơi đây ẩn núp, nhưng mà tiểu nhân cũng không phải thật sự vì giúp đỡ bọn hắn, mà là để đem những tác tử kia tụ tập lại, thuận tiện để đại nhân ngài một mẻ hốt gọn, tiểu nhân tuyệt đối không có ý giúp đỡ cho những tặc tử phục hưng này, đại nhân minh giám" Cổ Hà Châu lắc đầu, nói: "Ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, ngươi là vì phần thưởng của bản tọa" Vưu Long miệng đắng lưỡi khô, hú hồn hú vía, vội vàng thừa nhận.
"Không sao, tham tài cũng không phải là chuyện xấu gì".
Trên mặt của Cổ Hà Châu hiện ra vẻ mỉm cười, nói: "Ngươi nói đến cho ta biết, mấy ngày trở lại đây, ngươi ở giữa bọn hắn, đã phát hiện ra tăm tích của thiếu niên tên Lâm Bắc Thần kia?"
"Ta..."
Vưu Long mở miệng nói.
"Vưu Long! !!"
Bị vây quanh trong đám người, đệ nhất phân chủ sự Phong Hành Vân nghiêm nghị quát: "Không được quên, lúc trước khi người truyền tống đến mảnh tinh không này, gặp phải hải tặc vũ trụ, là ai đã cứu mạng của ngươi? Là ai đã cứu mạng cha mẹ, thê tử cùng nữ nhi của ngươi?"
Vưu Long sắc mặt thay đổi. Năm đó hắn dẫn cả nhà từ tinh hệ khác truyền tống đến chỗ này, gặp phải nguy hiểm, dường như cả nhà chết hết, là Phong Hành Vân mang theo người của Phục Hưng Chi Kiếm, cứu cả nhà bọn hắn.
Hắn đã từng thề rằng, phải báo đáp đám người Phong Hành Vân.
Đáng tiếc, lời thề ngày trước cuối cùng khó mà chống lại phần thưởng kếch xù kia. Ngày đó, hắn âm thầm trợ giúp đám người Phong Hành Vân trốn ở bên trong chiếc tinh hạm Thế Ước Hào này, vốn dĩ quả thực là vì báo ân, cũng là kế hoạch cực kì cao minh, thiên la địa võng bên ngoài từ đầu đến cuối đều không thể lùng bắt được đám người Phong Hành Vân.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nhìn thấy những người trợ giúp Phục Hưng Chi Kiếm kia chết thảm, mỗi ngày đối mặt với sự sợ hãi dày vò, còn phải chịu đựng khoản treo thưởng kếch xù dụ hoặc, Vưu Long cuối cùng vẫn lựa chọn phản bội.
"Phong đại nhân, đây là thời thế, người và ta đều không có cách nào cả, ta không cứu được người" Vưu Long quay người lớn tiếng giải thích cho bản thân, nói: "Dù sao thì sớm muộn gì các ngươi cũng bị phát hiện, Phục Hưng Chi Kiếm đã không thể cứu vãn, chi bằng ta tiễn các ngươi lên đường, dùng mạng của các ngươi để làm thành chiến công của ta, ta sẽ rất cảm tạ các ngươi, đợi đến khi các ngươi chết đi rồi, ta nhất định đích thân làm một bàn ăn ngon, cúng tế cho các ngươi."
"Ngươi còn là người sao?"
"Súc sinh" "Cẩu vật vong ân phụ nghĩa" Các cường giả của Phục Hưng Chi Kiếm lần lượt chửi mắng. Vưu Long lúc này, ngược lại trở nên điềm tĩnh, quay người hành lễ với Cổ Hà Châu, nói: "Đại nhân, những ngày trở lại đây, đám người Phong Hành Vân vẫn luôn cẩn thận dè dặt bảo vệ một người, nếu như ta đoán không nhầm, người này nhất định là Lâm Bắc Thần cải trang"
"Ô?"
Cổ Hà Châu vui mừng khôn xiết, nói: "Là người nào?"
"Là lão tử"
Một tiếng gầm thét vang lên.
Bên trong nữ quần, một thiếu niên mười tám mười chín tuổi bước ra.
"Không đúng, là ta" Một lão giả với mái tóc bạc trắng bước tới.
"Ha ha ha, là gia gia của ngươi, ta đây" "Là ta" "Lão tử chính là Lâm Bắc Thần"
Mấy người mặt mũi khác nhau, từ trong đám người đi tới.
Từng người một tranh nhau thừa nhận bản thân là Lâm Bắc Thần giả trang. Cổ Hà Châu cười lạnh một tiếng: "Một đám ngu xuẩn, với một chút tu vi rách nát của các ngươi, còn muốn cậy mạnh lừa gạt bản tọa ư?"
Hắn vừa liếc mắt liền nhìn ra, những người đứng ra đều là một đám ngu xuẩn tự cho mình là khẳng khái anh hùng Mấy tên sâu kiến mà thôi, cũng dám múa rìu qua mắt thợ.
Chó nhà làm sao giả mạo thần sủng được chứ?
"Ha ha ha."
Một tiếng cười bình thản, một người trung niên có hơi mập lùn, vuốt chùm râu tam giác, từ trong đám người đi tới, nói: "Ngươi cảm thấy, có phải ta hay không?"
Là Vương Trung.
Những ngày này, ông ta vẫn luôn lẫn trong đám người.
Cổ Hà Châu khẽ giật mình, trong con ngươi lục quang lấp lóe, dưới sự vận chuyển của đồng thuật, phát hiện ra bản thân đúng là không thể nhìn thấu được người này.
"Ngươi quả nhiên là trốn ở chỗ này"Hắn vui mừng khôn xiết. Người khiến hắn không nhìn thấu được, ngoại trừ Lâm Bắc Thần ra, còn có thể là ai chứ? Chẳng trách, trước đó Thiên La Bộ Để Bàn cũng không tra ra được, thuật biến hóa của người này, quả nhiên là khoa trương như trong tình báo miêu tả vậy.
Hoàn toàn chính là lấy cái giả làm rối cái thật.
"Khoanh tay chịu trói, ta có thể tha cho bọn hắn không chết" Cổ Hà Châu cười nhạt một tiếng, nói: "Không cần thử thách sự kiên nhẫn của ta, nếu ngươi dám có bất kỳ phản kháng nào, những người của Phục Hưng Chi Kiếm trên boong tàu hôm nay đều phải chết" Trong tình báo có nói, Lâm Bắc Thần người này nhìn thì có vẻ như hoang đường hoang dâm, trên thực tế cực kì bao che khuyết điểm, còn có một loại ngu muội gần như cố chấp, quá coi trọng một số sâu kiến chẳng dính dáng gì, lần nào cũng vì những thứ sâu kiến này mà đưa thân vào hiểm địa. Loại người này, trong tính cách tồn tại thiếu sót cực lớn, khó thành khí hậu, kế hoạch nhỏ bé liền có thể bóp nắm được.
"Không cần"
"Bảo vệ tốt cho hắn."
"Liều mạng với bọn hắn! Đám người Phong Hành Vân nhìn thấy tình thế không ổn, ngay lập tức liền cùng nhau tiến lên, muốn bảo vệ Vương Trung ở sau lưng.
Mặc dù không biết thân phận thật sự của Vương Trung, nhưng bọn hắn biết, người này là nhân vật quan trọng bên cạnh Lâm Bắc Thần, đối tượng trọng điểm bảo vệ lần này của Vương Phong Lưu chủ quản. Vương Phong Lưu đã từng cường điệu qua không chỉ một lần, nhưng phàm là nhân vật có liên quan đến chủ mướn Lâm Bắc Thần lần này, đáng để mỗi một huynh đệ của Phục Hưng Chi Kiếm lấy mạng đi bảo vệ, cho dù là khiến cho võ giả của Phục Hưng Chi Kiếm đều chết hết, cũng tuyệt đối không được để bất cứ người nào bên cạnh hắn bị thương. Đám người Phong Hành Vân lúc này cho dù có bị chết băm chết dầm, cũng tuyệt đối không thể để cho lão nhân này bị tóm–ít nhất mà trước khi bọn hắn ngã xuống, không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Nhưng mà 1373 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận