Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2272: Tú Nhi

Một lát sau. Dưới sự dẫn dắt của Ma nhân Tử Yểm, đám người Lâm Bắc Thần đến Thiên Hãm Địa Quật. Thiên Hãm Địa Quật là một “hố trời”
cực lớn.
Nghe đồn ba trăm năm trước, một ngôi sao băng thiên ngoại vạch phá thương khung rơi xuống, gần như mang đến một trận tai nạn hủy diệt lục địa, cuối cùng vẫn là Khuyết chủ Triều Thiên Khuyết Vương Tư Siêu ra tay đánh nát ngôi sao băng này. Trong đó khối lớn nhất rơi xuống Vân Quyển sơn mạch, tạo thành một cái “hố trời”
sấu ngàn mét. Về sau, Triều Thiên Khuyết đã cải tạo nó thành ngục giam, dùng để giam giữ Ma tộc và những tội đồ có liên quan đến Ma tộc, tội nhân tông môn khác, tội nhân Nhân tộc. Bên dưới hố trời, tia sáng u ám.
Mơ hồ có thể nghe được không khí dâng trào như thủy triều, một loại khí tức cường đại khiến người ta phải sợ hãi nhét đầy toàn bộ hố trời.
“Là khí tức cường giả cấp Lãnh chúa Thú nhân tộc Nghịch Kinh Vương”
Liễu Vô Ngôn nói. Bên trong Thanh Vũ giới có hai vị cường giả cấp Lãnh chúa. Nhân tộc Vương Tư Siêu, Thú nhân Nghịch Kinh Vương. Trong cục diện Vương Tư Siêu bị trọng thương, Nghịch Kinh Vương dường như đã là tồn tại vô địch.
Có cường giả vô địch như vậy tọa trấn, trách không được Tú Nhi lại tự tin như vậy.
“Đi theo ta"
Ma nhân Tử Yểm đi trước dẫn đường.
Rất nhanh, bên trong một nhà tù hang động khổng lồ của Thiên Hãm Địa Quật, đám người Lâm Bắc Thần gặp được trưởng lão và cường giả tinh nhuệ của mười một đại tông môn. Ước chừng hơn trăm người, nhìn qua rất chật vật. Một số người trong đó còn bị thương, tứ chi không trọn vẹn.
“Thiếu gia, tại sao ngươi cũng bị bắt rồi?”
Vương Trung từ trong đám người lao ra, ôm đùi Lâm Bắc Thần: “Hu hu hu, thiếu gia đúng là số khổ, ta còn chờ người đến cứu ta.”
Bốp.
Lâm Bắc Thần không chút lưu tình đập bay vị Cung chủ Thần Thủy Cung tận nhiệm, sau đó ánh mắt tuần sát một vòng, rất nhanh tìm được bóng Tần chủ tế.
Mặc chiếc giáp trụ màu đen bó sát người, mái tóc dài màu bạc của Tần chủ tế lại càng tú lệ, lóe ra ánh sáng, khiến cho cả người nhìn tràn ngập sắc thái thần thánh, ngay cả không khí chung quanh người nàng cũng phun trào một loại khí tức thần thánh không thể xâm phạm.
“Đại đại lão bà"
Lâm Bắc Thần hứng thú bừng bừng chen qua.
Nhưng...
“Dừng lại"
“Không được đến gần”
“Cút về"
Mười nam tử đồng loạt đứng ra, không hẹn mà tạo thành một bức tường người ngăn Lâm Bắc Thần lại, thái độ con mẹ nó ngươi cút xa một chút.
“Tiểu tử, chú ý cách ăn nói của ngươi. Tần nữ thần là người người có thể khinh nhọn được sao?"
Một nam tử tuấn dật dẫn đầu, bề ngoài không tệ, ăn mặc cũng không tầm thường. Mặc dù là tù phạm Ma tộc nhưng địa vị hiển nhiên rất cao, người chung quanh đều tôn kính hắn.
“Ngươi là ai?"
Lâm Bắc Thần nổi giận.
Người thanh niên kia rất kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là người hoàn toàn không có tư cách xuất hiện bên trong phạm vi ba mươi mét bên cạnh Tần nữ thần. Ta khuyên người tốt nhất.”
Bốp.
Lâm Bắc Thần một bàn tay tát lăn quay người này.
“Ngu xuẩn"
Hắn hùng hổ bước qua.
Những người khác đều kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra?
Tù binh đến sau không bị phong ấn chân khí?
Lâm Bắc Thần bước đến bên cạnh Tần chủ tế, cười hì hì: “A, ngươi không sao, ta rốt cuộc cũng yên tâm hơn. Hơn một tháng không gặp, Tần tỷ tỷ quả nhiên càng thêm tiền khí bồng bềnh, trách không được lại hút nhiều ong bướm đến như thế. Nhưng người yên tâm đi, có ta, ta sẽ giúp người đuổi những con ruồi chán ghét này đi”
Sắc mặt Tần chủ tế thanh lãnh, nhưng con người sáng rỡ, rõ ràng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
“A, là Tần tỷ tỷ"
Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói.
Tần chủ tế hừ một tiếng, dường như rất không hài lòng. Nàng hỏi là câu đầu tiên của Lâm Bắc Thần khi gặp mặt nhưng cũng không quá truy cứu: “Tại sao ngươi cũng bị bắt vậy?”
Nàng rất hiểu thủ đoạn và sự láu cá của Lâm Bắc Thần. Ma tộc hẳn không bắt được hắn mới đúng chứ. Bây giờ, hắn lại bị đưa đến Thiên Hãm Địa Quật.
“Nghe nói tỷ tỷ người bị bắt, ta lo lắng đến ngày đêm không thể say giấc, ăn không ngon, cứ trằn trọc mất ngủ nhiều đêm, nằm mơ đủ thứ, tuyến tiền liệt bị nhiễm trùng. Haiz, cuối cùng ta quyết định chủ động trở lại Vân Quyển sơn mạch, chủ động bại lộ thân phận của mình, không tiếc thân hãm nhà lao cũng muốn đến nhà giam làm bạn với tỷ tỷ người, không xa rời ngươi nữa"
Lâm Bắc Thần thề son sắt.
Tần chủ tế giống như cười mà không phải cười: “Mất ngủ mà còn nằm mơ à?"
“A, cái này."
Lâm Bắc Thần mỉm cười xấu hổ. Trước đó, Tần tỷ tỷ khinh thường so đo mấy lời nói ba hoa của hắn, bình thường đều có thể động thủ tuyệt đối không động khẩu, tại sao bây giờ lại chọc thủng logic của hắn chứ?
Hắn không chút do dự lảng sang chuyện khác: “Vừa rồi con ruồi kia là ai vậy? Người quen của ngươi à?"
Tần chủ tế thản nhiên nói: “Không quen"
Câu nói này khiến cho tiểu sơn chủ Hạ Vân Phi của Vân Vụ Sơn vừa mới đứng lên, còn chưa kịp lau dấu giày trên mặt đã lên cơn đau tim, suýt chút nữa nhồi máu cơ tim và tắc mạch máu não ngay tại chỗ.
Đâm thẳng vào tim.
Mấy ngày nay, hắn hao tổn tâm cơ theo làm tùy tùng “liếm”
lâu như vậy, không nghĩ đến Tần nữ thần ngay cả tên của hắn cũng không nhớ.
Lúc này, đám người trẻ tuổi còn đang khiếp sợ, hiếu kỳ suy đoán thân phận của Lâm Bắc Thần.
Dù sao trước đó, Tần nữ thần đối với bất kỳ nam nhân nào sắc mặt cũng không thay đổi. Rất nhiều thế hệ cường giả đều không được nàng để vào trong mắt, nhưng bây giờ thái độ của nàng lại thay đổi, trò chuyện với Lâm Bắc Thần rất vui vẻ.
Chẳng lẽ bởi vì hắn quá đẹp trai?
Đám liếm chó tự cao tự đại nhất thời đều không vui. Nhưng bọn họ không dám động.
Bởi vì bọn họ đã bị phong ấn chân khí.
Võ giả Nhân tộc không có chân khí gia trì, một thân chiến lực đã mất đi chín thành chín, ngay cả một cao thủ nhị giai nhập lưu cũng đánh không lại, huống chi gã thiếu niên đẹp trai tam giai kia.
Từ đằng xa.
Lãnh Ngưng nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt như muốn giết người.
Chiêu phong dẫn điệp khắp nơi?
1268 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận