Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2555: Cơ hội đến

Trong yến hội.
Cao tầng hai bên gặp mặt, ai ngồi vào vị trí nấy. Địa vị Lệ Vũ Tầm cao quý, cho nên nàng ta ngồi ở vị trí thượng vị. Lâm Bắc Thần và Diệp Khinh An đứng hai bên. Đám thị vệ thiếp thân còn lại thẳng tắp đứng đằng sau. Ngay từ đầu, yến hội tiến hành cũng được tính là thuận lợi. Lâm Bắc Thần từ vẻ mặt của Lệ Vũ Tầm bắt được một sự không chào đón và chán ghét đối với đám Thú nhân da xanh kia, nhưng dính đến đại sự quân chính, biểu hiện của nàng không thể nào bắt bẻ, có thể nói là một thống soái hoàn mỹ. Dưới sự chủ trì của nàng, bầu không khí của bữa tiệc vô cùng sôi nổi.
Nhưng sau khi đám Thú nhân da xanh uống quá nhiều, không khí bắt đầu trở nên không hài hòa.
Bản tính của một số Thú nhân da xanh bắt đầu bại lộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vũ cơ ma tộc trên sàn nhảy, lóe lên sự dâm tà, có một số thậm chí còn không nhịn được bắt đầu động tay động chân, vọt vào sàn nhảy đùa giỡn với vũ cơ. Mặc dù các vũ cơ đều có kinh nghiệm phong phú, nhưng đối mặt với Thú nhân dã man, thô bạo như vậy, tất cả vẫn phải hét lên.
Chỗ sâu trong ánh mắt Lệ Vũ Tầm hiện lên sát ý.
Lúc này...
“Ha ha, ta đã từng nghe qua Lệ nguyên soái chính là đệ nhất mỹ nhân của Xích Luyện thần giáo. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Sự mỹ mạo của ngươi đủ để chiếu rọi tinh không hắc ám, có thể so sánh với mặt trời ban ngày”
Sứ giả Thú nhân da xanh cao hai mét rưỡi Hoắc Nhĩ Tư dường như cũng đã uống rất nhiều, ánh mắt lờ đờ, tiếng cười như sấm, bên trong ánh mắt không chút che giấu cái nhìn dò xét trần trụi trên người Lệ Vũ Tầm: “Nghe nói Lệ nguyên soái rất thích dũng sĩ, bên cạnh thường xuyên chiêu mộ võ giả Nhân tộc bưu hãn, cường kiện làm hộ vệ. Ha ha, dũng sĩ dũng mãnh chân chính nhất đều thuộc về Thú tộc Chiến Nguyên chúng ta. Nhân tộc chẳng qua chỉ là một đám ốm yếu, hèn nhát, không chịu nổi một kích, làm sao mà xứng với Lệ đại nhân?"
Lông mày Lệ Vũ Tầm cau lại.
Phó quan Diệp Khinh An lên tiếng: “Sứ giả đã uống nhiều rồi, yến hội nên dừng ở đây đi”
“Ha ha ha, vừa nãy ta cũng chỉ uống mấy ngụm thôi. Lệ nguyên soái, chi bằng ngươi thử dũng sĩ Chiến Nguyên tộc chúng ta đi? Cam đoan ngươi một lần là không thể quên được? Lời nói Hoắc Nhĩ Tư càng thêm quá phận.
Ánh mắt Phó quan Diệp Khinh An hiện lên sát ý không dễ dàng phát hiện được. Nhưng hắn cũng không lên tiếng.
Bởi vì hắn biết, Lệ Vũ Tầm là một người cực kỳ có chủ kiến, cũng cực kỳ ghét người khác thay nàng quyết định.
Trong trường hợp này, Lệ Vũ Tầm đều là người tự đưa ra quyết định. Mà không để cục diện nằm trong sự khống chế của người khác.
Liếm Lệ Vũ Tầm nhiều năm như thế, Diệp Khinh An thật sự quá quen thuộc đối với nữ nhân này.
Những cường giả của Xích Luyện thần giáo thấy Diệp Khinh An không nói gì, bọn họ cũng im lặng.
Về phần đội cận vệ vừa mới tuyển?
Bọn họ chỉ là bình hoa mà thôi. Lệ Vũ Tầm hít một hơi thật dài, đang định nói cái gì đó.
Lúc này...
“Mẹ kiếp, dây lưng quần của ai lại không buộc chặt, để cái thứ đồ chơi tập toái ngươi nhảy ra thế?"
Lâm Bắc Thần nhảy ra ngoài, chỉ vào mũi Hoắc Nhĩ Tư, mắng to: “Con mẹ nó người tính là thứ gì, một bại phẩm tiến hóa chưa hết, người lại dám vô lễ với đại soái nhà ta?”
Trong đại điện đột nhiên yên tĩnh trở lại. Tiếng mắng của Lâm Bắc Thần vang vọng. Đám cao thủ cường giả của Xích Luyện thần giáo đều ngẩn ra.
Diệp Khinh An khiếp sợ quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần.
Tên gia hỏa này....
Điên rồi sao? Có chuyện của ngươi à? Yến hội giữa Xích Luyện thần giáo và Chiến Nguyên thú nhận lại dám nói ra mấy lời phá hư hòa bình như thế? Trong đội cận vệ, Sở Tân chậm rãi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, cố gắng cưỡng chế tâm trạng mừng như điên.
Quá tốt rồi. Tên ngốc Bất Trị Hạo rốt cuộc cũng đi tìm đường chết. Lần này, tâm trạng của nữ ma đầu hiển nhiên không tốt, sẽ không tha thứ cho tên ngu ngốc muốn bước theo gót của Lương Diệc Khoan, sắp sửa đưa đi thiến. Trong trường hợp này, một đội trưởng đội cận vệ nho nhỏ như hắn có thể xen vào sao? Chết đến không thể chết hơn. Không còn cái tên chướng ngại Bất Trị Hạo đó nữa, thân là đệ nhị mỹ nam tử của đội cận vệ, hắn rất nhanh sẽ nhận được sự sủng ái.
Ngồi bên trên, sứ giả Thú nhân Hoắc Nhĩ Tư chớp con mắt màu xanh lục của mình.
Mất những ba hô hấp, hắn mới phản ứng lại được. Tiểu côn trùng nhìn giống như một món đồ sứ tinh xảo nhưng lại không có lợi ích gì đang mắng hắn.
Không thấy các trưởng lão, hộ pháp của Xích Luyện thần giáo còn phải tất cung tất kính với hắn sao?
Một thị vệ nho nhỏ như hắn tại sao lại dám làm càn như vậy?
Không thể tha thứ.
“Người đầu"
Hoắc Nhĩ Tư đằng đằng sát khí vung tay lên: “Giết chết hắn cho ta"
Hai võ giả Thú nhân da xanh ném chén rượu trong tay xuống, biến thành tia chớp màu xanh lục vọt thẳng đến Lâm Bắc Thần.
Sắc mặt Lệ Vũ Tầm âm lãnh, đưa tay phất một cái.
Kính khí vô hình dâng trào. Ầm ầm hai tiếng. Võ giả Thú nhân da xanh vọt đến bay ngược trở về, nặng nề ngã xuống đất, lăn như hồ lô không đứng dậy được.
“Lệ Vũ Tầm, ý của ngươi là gì?"
Hoắc Nhĩ Tư bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt giận dữ: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn bảo vệ cho tên cuồng đồ đã sỉ nhục bổn sứ?"
Lệ Vũ Tầm từ chối cho ý kiến, quay sang nhìn Lâm Bắc Thần: “Còn không mau bồi tội với Hoắc Nhĩ Tư tướng quân?"
Nếu là nàng trước đây, một đội trưởng đội cận vệ nho nhỏ, cho dù đẹp trai một chút cũng chỉ là phế vật có thể hy sinh bất cứ lúc nào, hoàn toàn không cần bảo vệ, nhưng lần này, chính nàng cũng phải giật mình vì hành động ra tay không chút do dự vừa nãy của mình.
Có lẽ... Là vì cái chăn bông mỏng manh đã đắp lên người nàng sáng nay?
1328 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận