Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2985: Là ai?

Thái Tử?
Lý Trần Duyên ngẫm nghĩ, nói: “Đúng, đúng, ngươi nói đúng, hắn chính là Đế Hoàng Thái Tử"
Tí tách.
Máu của Thủy Tổ Dạ Xoa tộc tựa như biển treo ngược, đổ ập xuống giới tinh.
Lâm Bắc Thần khí thế rung động.
Xua tan biển máu đen này.
Sau đó, ở trong thần quang màu vàng kim, thân hình của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại.
Song kiếm trong tay trái hắn và cái đầu của Thủy Tổ Dạ Xoa tộc trong tay phải hắn cũng tùy theo thu nhỏ lại.
Cuối cùng, Lâm Bắc Thần hạ xuống quảng trường Trấn Bi ở giới tinh.
Hắn thở ra một hơi thật dài.
Hình xăm màu vàng kim trên người cũng dần dần ảm đạm nhạt dần.
Huyết mạch sôi trào trong cơ thể cũng bắt đầu ngừng thiêu đốt.
Lực lượng mạnh mẽ vô địch kia cũng tùy theo không có cách nào giữ lại mà tan đi. Lâm Bắc Thần nhắm mắt lại, đứng tại chỗ, như cũ tỉ mỉ lĩnh ngộ trạng thái chiến đấu vừa rồi.
Đế Hoàng đã nói hãy nhớ kỹ loại cảm giác này.
Loại cảm giác trong nháy mắt biến thành cường giả mạnh nhất trong trời đất này, có thể nói là siêu việt bất kỳ linh đan diệu dược gì, siêu việt bất kỳ công pháp mạnh nhất, siêu việt bất kỳ Thần Khí cơ duyên nghịch thiên gì.
Lâm Bắc Thần đắm chìm trong đó.
Hồi lâu.
Hắn chậm rãi mở to hai mắt.
Đáy mắt trong suốt một mảnh.
Vầng sáng màu vàng lúc trước đã biến mất không thấy.
Hắn nhìn cái đầu của Thủy Tổ Dạ Xoa trong tay, tùy ý ném sang một bên, sau đó nói: “Trấn Bi nát... Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Đúng vậy.
Một trận chiến này, tuy rằng đã chém giết một vị Thủy Tổ của Âm Cực vũ trụ, nhưng Đế Hoàng Trấn Bi đã rách nát.
Rất mau, sóng triều năng lượng của Âm Cực vũ trụ sẽ ngóc đầu trở lại, đến lúc đó, vũ trụ này sẽ lần nữa bài xích đám người Nhân tộc.
Bóng ma tử vong sẽ một lần nữa bao phủ.
“Nhưng mà.."
Lý Trần nên.."
Duyên nhíu mày, nói: “Trước đó Thủy Tổ Dạ Xoa tộc từng nói bệ hạ bị nhốt ở nơi Âm Cực, chúng ta có “Ngươi điên rồi?"
Ngô Thượng Long nghe hiểu ý của hắn, nói: “Ngươi là cảm thấy chúng ta có thể sống sót đi vào nơi Âm Cực kia, hay là có năng lực đối kháng kẻ địch mạnh đến nỗi có thể vây khốn bệ hạ?”Thằng chó này không trung thành.
Lâm Bắc Thần yên lặng nhìn thoáng qua, trong lòng đưa ra phán đoán. Sau đó nói: “Ngô huynh nói rất đúng"
Không cần thiết vì lòng trung thành mà đi chịu chết.
Thái Tử đã lên tiếng, đám người Lý Trần Duyên vẫn phải lắng nghe một chút.
Lúc này, Lâm Bắc Thần bỗng nhiên cảm ứng được cái gì.
Hắn vừa quay đầu lại.
Bỗng nhìn thấy hư ảnh của Đế Hoàng lơ lửng trong hư không ở sau lưng hắn, đang nhìn về phía đám người.
Chỉ là lúc này hư ảnh màu vàng kim đã rất mỏng manh, cũng không còn nhiều lực lượng tỏa ra, thậm chí gương mặt cũng mơ hồ không rõ, phảng phất có đạo tắc khó có thể thăm dò đang che lấp tin tức tồn tại của hắn.
“Trở về đi?"
Giọng nói của Đế Hoàng vang lên.
“Trẫm trấn áp nơi đây vạn năm, cuối cùng vẫn không thể diệt hết quân giặc, một người dũng mãnh cũng không thành quân đội, Âm Cực vũ trụ quả thật là kẻ địch lớn nhất của Hồng Hoang vũ trụ chúng ta, mối nguy hại này còn hơn cả Ma tộc, hư không có thể tồn tại, Âm Cực không được tha.
“Các ngươi trở về đi.
“Trấn Bi đã vỡ, Âm Cực ác tộc sẽ tới trong giây lát.
“Trở về Hồng Hoang, sẽ có người ở nơi đó chờ các ngươi... Nhớ kỹ, Trụ Môn chỉ mở ra trong hai ngày dâng cống phẩm.
“Nếu một ngày nào đó có lực lượng có thể sánh vai cùng chiến đấu với trẫm thì lại đến nơi đây.
“Nếu như không có ngày đó, phong ấn ngân hà, hai giới thương sinh có thể đạt được bình an vạn năm.
“Trẫm, chiếm hết vạn năm khí vận của Nhân tộc, cũng không phụ lòng Nhân tộc"
“Đi thôi"
Giọng nói của Đế Hoàng vừa dứt, hư ảnh từ từ tan đi như mây khói.
Hơi thở của hắn cũng hoàn toàn biến mất.
Đám người Lý Trần Duyên quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Hôm nay bọn họ mới biết được thì ra không phải mấy năm nay Đế Hoàng vứt bỏ Nhân tộc.
Mà là viễn chinh vì Nhân tộc.
Hồng Hoang có kẻ địch đáng sợ như thế, lại không có ai biết được.
Đế Tinh xa hoa trụy lạc.
Vô số người địa vị cao sống mơ màng.
Quyền thế cao ngạo và dã man khiến cho Nhân tộc hiện giờ đã không còn cảnh giác trước nguy cơ như thời đại hắc ám, vô số cấm quân chết trận ở Vạn Tộc Chi Ngục và Âm Cực vũ trụ, mà đám người hưởng thụ sự che chở của bọn họ lại ngày ngày sênh ca.
“Trở về"
Lý Trần Duyên đứng lên, ánh mắt kiên định: “Chúng ta phải đi về, kể lại hết thảy mọi việc nơi này cho người đời, Chúng ta phải tổ chức quân đội viễn chinh, chinh phạt Âm Cực vũ trụ, sánh vai chiến đấu với bệ hạ"
Những cuồng tín đồ khác cũng đều nắm chặt nắm tay, biểu cảm kiên định dũng cảm.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Nhược căng thẳng, cắn chặt hàm răng, hai nắm tay nắm chặt, khớp xương nhô ra trắng bệch.
Lâm Bắc Thần cảm nhận được ý chí của bọn họ.
Ngô Thượng Long móc ra Lục Cự Long.
Đám người bước lên con đường đi về.
Tốn khoảng bốn canh giờ mới về tới Quang Môn Xuất của Tinh Hà Bình.
Lâm Bắc Thần đứng trên viên giới tinh hoang vu này, nhìn về con đường lúc tới phía xa.
Ngân hà mênh mang, không thấy thân hình của Đế Hoàng.
Nhưng hắn có một loại cảm giác là tòa Trấn Bi từng trấn áp vô số tinh vực đang từ từ vỡ ra.
Đế Hoàng, gặp khó khăn.
Sức của một mình hắn không thể trấn áp toàn bộ Âm Cực vũ trụ.
Cho nên rốt cuộc mục đích chuyến này của hắn là gì?
Có thể mơ hồ suy đoán rằng Đế Hoàng biết sẽ có người tới Trấn Bi. Chính xác mà nói là hắn vẫn luôn đang chờ đợi một người có huyết mạch Thần Thánh Đế Hoàng tiến vào Âm Cực vũ trụ.
Nhưng mục đích chờ đợi một người như vậy, gần chỉ là để chém giết một Thủy Tổ Dạ Xoa tộc, sau đó cho người đó truyền lời lại?
Chờ đợi như vậy, ý nghĩa ở đâu?
Hay là nói, trong đó có manh mối mà hắn chưa phát hiện ra?
Đế Hoàng nói, sẽ có người chờ bọn họ?
Là ai?
1207 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận