Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2606: Trên kháng đài

Trên kháng đài kim khí phía xa xa, trong mắt của nam tử trung niên cường tráng khôi ngô vẫn mang theo ý cười tàn nhẫn, quan sát một cách say sưa ngon lành, nói: "A, đây chính là Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí trong lời đồn sao? Kỹ pháp quả thật là kì lạ quỷ quyệt, nhưng uy lực giống nhau... Thanh kiếm này hình như là vật luyện kim thượng cổ, chậc chậc chậc, cũng coi như là một trong con át chủ bài của hắn? Người của huyết mạch đế hoàng Thần thánh lại có liên quan đến dư nghiệt của Nhân tộc thời đại Thượng Cổ... chẳng trách lại có thể mang đến biến số, xem ra một số dư nghiệt thời đại Thượng Cổ muốn tro tàn lại cháy"
Nam tử trung niên khôi ngô cường tráng họ Cổ, rất có hứng thú quan sát Lâm Bắc Thần phản kích. Giống như một con Lang Vương lấy việc tra tấn con mồi trước cuộc tập kích cuối cùng làm thú vui. Các loại tin tức tình báo liên quan tới Lâm Bắc Thần, hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nhưng vẫn muốn tận mắt xem xét.
Dù sao đối với huyết mạch Đế Hoàng thần thánh, có coi trọng thế nào cũng không đủ. Sau khoảng chừng mười hơi thở, Lâm Bắc Thần đã đem tất cả cự pháo năng lượng trên pháo hạm đều giải quyết hết.
Đối với cường giả cùng đẳng cấp mà nói, đó dường như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, đối với hắn mà nói, đơn giản đến cực điểm— bởi vì không cần phòng ngự, tất cả công kích rơi vào trên người hắn đều không thể tạo thành tổn thương, còn đòn công kích của hắn lại là thứ mà bất kỳ một đối thủ nào cũng không cách nào chống cự và ngăn cản nổi, loại phương thức chiến đấu này khiến bọn hộ vệ trên pháo hạm của Thái Cổ thương minh, nực cười giống như trẻ nhỏ cầm rơm rạ muốn giết chết cự nhân. Pháo nổ dừng lại.
Đám người Vương Phong Lưu ở phía xa xa, ngay lập tức áp lực giảm nhiều.
Cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thiếu gia quả nhiên là che giấu thực lực.
Vương Phong Lưu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vừa chấn kinh vừa hưng phấn.
Đây mới là thân phận thật sự phù hợp với thiếu gia.
Có lẽ lão sư không xuất thủ, chính là nguyên nhân này.
Lão sư cực kỳ tin tưởng vào thực lực của thiếu gia, cũng hi vọng thông qua những sóng gió nhỏ này, rèn luyện năng lực của thiếu gia thật tốt.
"Thiếu Vương Phong Lưu ở xa xa vẫy tay, lớn tiếng quát tháo.
gia, mau trở lại bên này... trước tiên rời khỏi Mẫu Sào"
Lâm Bắc Thần cũng không chậm trễ, đưa tay lại là một con thoi đột đột đột, mở ra một con đường máu, thân hình lấp lóe, liền muốn tụ hợp với đám người Vương Phong Lưu.
Chính vào lúc này, trong lòng đột nhiên báo động bão táp. Trước mắt liền phát hoa.
Nhìn thấy một thân hình cao lớn khôi ngô giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt.
"Ngươi không đi được.
Chính là nam tử trung niên họ Cổ xuất thủ.
Hắn thân mang áo choàng vải, không mặc giáp trụ, mái tóc hơi xoăn màu vàng nhạt, con ngươi của con mắt là màu xanh biếc, da thịt trắng nõn, thể mao màu nâu nồng đậm trên mu bàn tay cánh tay, đưa tay túm về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần theo bản năng một kiếm chém ra.
Bang.
Trảm Kình Kiếm chém vào trên cánh tay của người nọ, lại trực tiếp tuôn ra nhiều đám hoả tinh, giống như chém vào trên vật kim thiết.
Lâm Bắc Thần giật nảy cả mình.
Trình độ sắc bén của Trảm Kình Kiếm, đến bây giờ vẫn chưa gặp được binh khí có thể ngăn cản được một đòn của nó, lại bị lòng bàn tay máu thịt của người này cản lại? Còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, năm ngón tay của nam tử trung niên vồ lấy, nắm Trảm Kình Kiếm ở trong tay, phát lực kéo một cái.
Thân hình của Lâm Bắc Thần ngay lập tức liền mất đi khống chế, đánh mất cân bằng. Khí lực thật là lớn. Lâm Bắc Thần ý thức được, bản thân đã gặp được cường giả đỉnh cấp chân chính. Thứ mà hắn có sở trường nhất chính là lực lượng cùng nhục thân, sau đó mới là kiếm thuật.
gì?
Nhưng nam tử da trắng nhiều lông trước mắt này, không những cường độ nhục thân không thể so sánh với mình, lực lượng càng vượt xa. Cấp Tinh Quân?
Ba chữ này ngay tức khắc hiện ra ở trong đầu, Lâm Bắc Thần gầm nhẹ một tiếng, dốc toàn lực bộc phát ra lực nhục thân.
Từng tầng không khí loạn lưu bằng mắt thường có thể nhìn thấy lấy thân thể của hắn làm trung tâm, bộc phát ra ngoài, giống như cự lãng bành trướng, lực lượng kinh khủng từ Trảm Kình Kiếm bắn ra, muốn đoạt lại trường kiếm, trong lòng cũng ôm dự định không chịu thua muốn so tài.
Há có thể nhận sợ trong lĩnh vực mà bản thân am hiểu nhất chứ?
"Ha ha ha..."
Cổ Hà Châu hài hước cười to, lòng bàn tay nắm lấy mũi kiếm của Trảm Kình Kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái: "So khí lực, ngươi vẫn chưa được... Cho nên buông tay đi" Răng rắc răng rắc răng rắc.
Trong âm thanh vỡ nát thâm thuý, Trảm Kình Kiếm trong nháy mắt vỡ nát, chấn vỡ bay tứ tung giống như loạn bướm.
Trảm Kình Kiếm đã hủy rồi.
May mà lúc trước không có lập hạ lời thề kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy một cỗ cự lực tràn trề không gì chống đỡ nổi vọt tới, hổ khẩu tay phải trong nháy mắt nứt ra, máu tươi đầm đìa, cũng không cầm nổi chuôi kiếm được nữa.
Lực phản chấn theo cánh tay trái lan tràn ra, khiến nửa bên phải thân thể của hắn trực tiếp tê dại, dường như đã mất đi tri giác.
"Đây là lực lượng gì vậy?"
Trong lòng của hắn hoảng hốt.
Nam tử trung niên trước mắt này, tuyệt đối là kẻ địch đáng sợ nhất mà hắn từng gặp qua từ lúc chào đời tới nay. 1247 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận