Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2267: Liễu chưởng môn lại hiểu

Bàn tay biến thành bộ dạng như vậy, xem ra chính là do tu luyện hư không ma khí. Nếu bị phát hiện, có khi nào bị xem là gian tế mà bị thu thập hay không?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra Hoang Thần Thủ Sáo che khuất tay phải của mình.
Mặc dù ta rất mạnh nhưng ta cũng phải cẩn thận một chút.
“Chậc chậc, nếu có thêm năm viên bảo thạch khảm vào tay, ta chỉ cần búng tay một cái..”
Hắn lại nhịn không được phân tán tư duy.
Sau đó, hắn bắt đầu sờ soạng thi thể cường giả Ma tộc khác.
Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đa số người Ma tộc rất nghèo.
Đoán chừng mấy năm qua bọn họ bị các đại tông môn Nhân tộc liên hợp truy sát, cả đám bốn phía đào vong, cũng không dám vơ vét của cải làm loạn. Ngoại trừ một số ít thực lực mạnh mẽ, đa số cường giả Ma tộc đều nghèo giống như bị đánh cướp, ngay cả giấy chùi đít cũng không mua nổi. Đi xong phải dùng mảnh ngói để chùi hoa cúc.
Điều này khiến cho Lâm đại thiếu cũng không nhịn được vì bọn họ lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt. Một đám nghèo rớt mồng tơi.
Lâm Bắc Thần liếm bao hoàn tất, sau đó quay lại, phát hiện Khâu Thiên Cảnh đã bị giết chết.
Bị Liễu Vô Ngôn giết chết.
Thiên Cảnh kiếm đâm xuyên cơ thể Liễu Vô Ngôn lúc này đã đâm xuyên mi tâm Khâu Thiên Cảnh, kết thúc kiếp nhân sinh mơ mơ hồ hồ của hắn.
Lâm Bắc Thần nhướng mày.
Lão hồ ly Liễu Vô Ngôn cũng là một kẻ hung ác.
Còn tưởng rằng ông sẽ lòng dạ đàn bà cho tên khốn Khâu Thiên Cảnh một cơ hội sửa chữa, không nghĩ đến lại một kiếm đâm chết.
Quả nhiên là tốt quá thì không thể nắm giữ binh. Không một chưởng môn nhân nào là người nhân từ cả.
Lâm Bắc Thần im lặng bước qua, rút Thiên Cảnh kiếm ra: “Thanh kiếm này không tệ, cho ta mượn dùng mấy trăm ngày đi."
Liễu Vô Ngôn không còn gì để nói.
Sau khi ăn một quả Thánh Tâm quả, ông đã khôi phục được một chút năng lực hành động. Chân khí hùng hồn đã tạm thời áp chế được thương thế bên trong cơ thể: “Tiểu hữu, đám người Lãnh trưởng lão đang ở đâu?"
Lâm Bắc Thần lại nói: “Đang ở Tạp Thảo Phong, để ta gọi bọn họ đến. Nói xong, hắn ra hiệu về phía Tiêu Bính Cam đang núp.
Thông qua kính bắn tỉa luôn quan sát nơi này, Tiêu Bính Cam liền hiểu ý, lập tức quay người chạy về Tạp Thảo Phong.
Liễu Vô Ngôn đang định nói cái gì đó, đã thấy Lâm Bắc Thần dùng Thiên Cảnh kiếm cắt quần áo của mình.
“Cái áo choàng vẫn còn nguyên vẹn, ngươi."
Liễu Vô Ngôn không thể nào hiểu được.
Nhưng Lâm Bắc Thần hoàn toàn không để ý đến ông.
Chỉ thấy Lâm đại thiếu thấm máu tươi của Khâu Thiên Cảnh trên mặt đất bôi be bét vào quần áo của mình, giống như bị người ta chém mấy trăm nhát, nhìn thê thảm vô cùng.
Tiểu tử đó đang làm cái gì vậy?
Lão giang hồ Liễu Vô Ngôn đầu đầy dấm chấm hỏi.
Lúc này...
Vù.
Tiếng xé gió vang lên.
Ngọc Vô Khuyết ngự kiếm, mang theo Lãnh Ngưng, còn có hai chị em tiểu Lolita chạy đến Kiếm Lai Phong.
“Chưởng môn nhân"
Nhìn thấy Liễu Vô Ngôn còn sống, công cụ nhân Ngọc Vô Khuyết rất kích động cũng như hưng phấn, xông lên đỡ Liễu Vô Ngôn, nói năng lộn xộn: “Chưởng môn sư huynh, ngài không chết, quá tốt, quá tốt rồi..”
Trong lòng Liễu Vô Ngôn cũng rất vui mừng.
Sóng lớn đãi cát, bắt đầu nhìn thấy chân kim.
Trước kia, Ngọc Vô Khuyết không có địa vị cao trong tông môn, đã từng một lần bị cho rằng không có tiền đồ, không nghĩ đến trong đại kiếp lần này, ông lại thể hiện được phong cách đại tướng, lập trường kiên định, so với Khâu Thiên Cảnh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Người như vậy mới là căn cơ chân chính trùng kiến Phi Kiếm Tông. Đương nhiên còn có Lãnh Ngưng trưởng lão. Liễu Vô Ngôn nghĩ đến đây, lập tức quay sang nhìn mỹ nữ trưởng lão, đang định nói cái gì đó, biểu hiện trên mặt lập tức cứng ngắc.
Bởi vì Lãnh Ngưng không để ý đến Chưởng môn đang bị trọng thương là ông.
Chỉ thấy nàng khẩn trương phóng đến chỗ Lâm Bắc Thần, hình như là bị hình ảnh Lâm Bắc Thần máu thịt be bét dọa sợ, vô thức duỗi bàn tay trắng nõn muốn dìu hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi... thế nào? Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao"
Giọng Lâm Bắc Thần rất khàn, giống như máu tươi lấp đầy cổ họng, duy trì bình tĩnh: “Ngươi mau đi giúp Liễu chưởng môn trị thương đi. Ông ấy bị thương rất nặng"
Lãnh Ngưng nhìn Liễu Vô Ngôn, rất nhanh thu hồi ánh mắt: ‘Ông ấy tu vi cao, thương thế đã ổn, cũng không trở ngại gì đâu, ngược lại ngươi đấy. Mau ngồi xuống, đừng nên động đậy, cẩn thận kẻo động vết thương. Đây là một viên Hồi Huyết đan, ngươi mau uống vào đi"
Liễu Vô Ngôn trực tiếp trừng mắt chó. Hắn rốt cuộc có chút hiểu ra.
Vì sao ông đã nhiều tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, còn Lâm Bắc Thần lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đã cua được Lãnh Ngưng trưởng lão lãnh diễm cao ngạo của Phi Kiếm Tông.
Từ xưa đến nay, chân tình không đáng tin cậy.
“Tay của ngươi sao rồi?"
Lãnh Ngưng nhìn quyền sáo trên tay phải Lâm Bắc Thần.
“Khi chiến đấu với Ma Thủ Nghiễn Sơn, vì cứu Liễu chưởng môn, ta không thể không đối quyền với ma đầu kia, chấn động bàn tay đến máu thịt be bét. Nhưng không sao, ta đã từng vô số lần cận kề cái chết, một chút tổn thương này có tính là gì. Chỉ cần có thể làm chút chuyện cho Phi Kiếm Tông, một cánh tay bị phế có là cái gì đâu?"
Lâm Bắc Thần hất cằm bốn mươi lăm độ, thản nhiên nói.
“Mau lấy quyền sáo xuống, ta giúp ngươi rửa vết thương, băng bó lại một chút.
Lãnh Ngưng là trưởng lão đan thảo của Phi Kiếm Tông, ngoại trừ am hiểu trồng và bồi dưỡng các loại linh thảo linh dược, nàng còn tinh thông một chút y thuật.
“Không cần, tự ta khôi phục là được.
Lâm Bắc Thần khoát tay: “Liễu chưởng môn mới là người bị thương rất nặng. Lãnh trưởng lão, ngươi đừng vây quanh ta mãi, ngươi mau đi giúp Liễu chưởng môn băng bó trị liệu đi"
Nhìn hắn lạnh nhạt như vậy, trong lòng Lãnh Ngưng có chút ủy khuất nhưng biểu hiện vẫn rất nghe theo, xoay người rời đi, đến trị liệu cho Chưởng môn nhân Liễu Vô Ngôn.
Hành động như vậy khiến cho Liễu Vô Ngôn hiểu thêm một lần nữa.
1182 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận