Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2114: Lựa chọn không hối hận

Tần Thụ vẫn không lên tiếng.
Thương thế trên hai tay của hắn đang khôi phục nhanh chóng.
Hiển nhiên, so với ngày trước, thực lực của hắn mạnh hơn rất nhiều. Tốc độ tăng trưởng tu vi không bình thường.
Giống như hắn đột nhiên lắc mình một cái, trong chớp mắt biến thành một thần trận sư bày trận cực kỳ không tầm thường.
"Ta có thể đi rồi sao?"
Tần Thụ nhìn xem Lâm Bắc Thần: “Ân cứu mạng của ngươi hôm nay, ngày sau ta tất nhiên sẽ báo đáp ngươi"
Lúc này, Lâm Bắc Thần thật sự đã hiểu được nỗi khổ tâm của Tần Thụ.
"Đương nhiên ngươi không thể đi rồi"
Lâm Bắc Thần nói: “Ta còn một vấn đề muốn chính miệng hỏi ngươi”
"Hỏi đi"
Tần Thụ ngẩng đầu, khắc chế sự nôn nóng của bản thân: "Kiếm Chủ thần miện hạ, ngươi muốn biết cái gì?"
Lâm Bắc Thần cau mày.
Câu nói này bao gồm rất nhiều tin tức. Nói rõ Tần Thụ biết những gì phát sinh ở Thần giới.
“Ngươi đang báo thù cho Sở Hàm Lam tẩu tử, đúng không?”
“Lúc đó, người cố ý để bản thân bị trục xuất, biểu hiện sự sa đọa, thật ra chính là muốn dùng sức của một mình mình đối kháng Liệt Dương thần tộc, phòng ngừa người nhà bị trả thù?"
“Ngươi cảm thấy nếu không làm như vậy sẽ liên lụy bằng hữu, liên lụy người nhà, thậm chí không tiếc thi cốt Sở Hàm Lam tẩu tử chưa lạnh đã rước người mới, tổn thương tấm lòng của Sở phụ Sở mẫu, người cho rằng làm như thế sẽ khiến cho Liệt Dương thần tộc cho dù phát hiện cũng sẽ không vì trả thù người mà tổn thương bọn họ?”
“Ta nói những điều này có đúng không?"
Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm Tần Thụ.
Tần Thụ nhìn thoáng qua Bạch Khâm Vân bên cạnh, cũng không trả lời vấn đề này.
Lâm Bắc Thần hiểu ý: “Yên tâm đi, ta đã nói ra tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Ta sẽ bảo vệ cho bạn bè, cho người nhà của ngươi, sẽ không vì những lời ta nói mà chịu thương tổn. Ngoài ra, ngươi cũng biết hiện tại Liệt Dương thần tộc gần như đã bị hủy diệt. Mối thù của người xem như đã báo”
Tần Thụ lắc đầu: “Ta đương nhiên biết Thần giới đã xảy ra chuyện gì, cũng biết Liệt Dương thần tộc trong trận chiến Bạch Phát Kiếm Sơn đã bị người tiêu diệt gần hết nhưng có nhiều chuyện người không biết đâu?
“Ví dụ như?"
Lâm Bắc Thần truy vấn.
Tần Thụ nói: "Thứ cho ta khó mà trả lời"
Lâm Bắc Thần cực kỳ tiếc nuối, thở dài một hơi: “Với thân phận của ngươi bây giờ, nói chung đã bị lộ, có che giấu cũng không còn chút ý nghĩa nào? Tần Thụ im lặng Lâm Bắc Thần lại khuyên: “Cho dù vừa rồi ta không vạch trần thân phận của ngươi, chỉ dựa vào việc ngươi cứu hai mẹ con họ Sở kia, ngươi cũng sẽ bị điều tra thân phận. Huống chi, hôm nay người có chạy thoát, mẹ con bọn họ cũng sẽ bị để mắt đến, một mình ngươi có thể bảo vệ bọn họ được bao lâu?"
Tần Thụ thở dài một hơi. Hôm nay, hắn đích thật đã phạm một sai lầm rất lớn. Nhưng hắn cũng không hối hận. Nếu cho hắn một cơ hội lựa chọn làm lại lần nữa, hắn cũng sẽ làm như vậy. Mặc dù trên thế giới này không có hai chiếc lá giống nhau, nhưng vẫn có hai người rất giống nhau. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Cửu Nhất, Tần Thụ lập tức nhớ đến người vợ đã mất của mình. Có lẽ trong buổi chiều đổ máu đó, người vợ đã chết của hắn cũng đã từng toát lên ánh mắt tuyệt vọng cầu khẩn.
Đáng tiếc, vào lúc đó, không ai xuất hiện để cứu nàng.
Sở Cửu Nhất và Sở Hàm Lam thật sự rất giống nhau.
Con gái Sở Cửu Nhất tên Tuyền Tuyền cũng mơ hồ có nét tương tự con gái của hắn Tần Thiên Toàn.
Điều này thật sự quá trùng hợp. Tần Thụ vẫn luôn áy náy vì cái chết của VỢ, trong nháy mắt không cách nào át chế được sự lãnh huyết và lý trí duy trì bấy lâu nay mà lựa chọn cứu hai mẹ con nàng.
Tâm niệm Tần Thụ hỗn loạn, nhưng hắn biết đây không phải là lúc nhớ lại chuyện trước kia, lập tức kềm chế tinh thần.
Lòng bàn tay hắn đẩy nhẹ.
Mẹ con Sở Cửu Nhất không tự chủ được bay về phía Lâm Bắc Thần. Hai mẹ con đi theo bên cạnh Lâm Bắc Thần nhất định sẽ an toàn hơn so với đi theo hắn.
“Đại nhân?"
Sở Cửu Nhất kinh ngạc, trong lòng không nỡ.
“Thúc thúc, Tuyền Tuyền muốn đi theo ngài"
Trịnh Tuyền Tuyền nhút nhát nói. Dù sao cũng là Tần Thụ cứu hai mẹ con Sở Cửu Nhất, trong mắt trong lòng hai người, Tần Thụ mới mang lại cảm giác an toàn cho bọn họ. Gương mặt Tần Thụ nở nụ cười khó có được.
“Ta sẽ đến thăm hai người"
Giọng nói của hắn rất nhu hòa.
Lâm Bắc Thần cũng không từ chối, tuôn ra một luồng thần lực nhẹ nhàng đưa hai mẹ con lên thanh đồng chiến xa.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Xem ra lần này ta không giữ ngươi lại được, nhưng có một câu ta vẫn muốn nói với người"
Hắn cũng nhìn ra được Tần Thụ không muốn ở lại.
“Cái gì?”
Tần Thụ nhìn thấy, biết hành động của Lâm Bắc Thần như vậy đồng nghĩa với việc đồng ý thay hắn chăm sóc mẹ con Sở Cửu Nhất, trong lòng không khỏi thở ra một hơi. Lâm Bắc Thần nói: “Thiên Toàn nói rất nhớ người. Nó ở Thần giới rất cô độc, muốn gặp ba của nó”
Nói xong, hắn đưa tay ra. Ánh sáng nhạt lóe lên trong lòng bàn tay của hắn. Một lưu ảnh thạch chậm rãi bay qua, đến trước mặt Tần Thụ, bên trong chính là hình ảnh của Tần Thiên Toàn và những lời con gái muốn nói với cha của mình.
Lưu ảnh thạch là vật dẫn tưởng niệm.
Tần Thụ tiếp nhận, thân hình chậm rãi lui về phía sau.
“Nếu ngươi muốn chiến thắng Vệ Danh Thần, tốt nhất nên ngăn cản hắn tiến hành giết chóc"
Thân hình Tần Thụ dung nhập vào trong tầng mây, giọng nói rõ ràng truyền tới: “Hắn đang thưởng thức tử vong và sợ hãi, điều này khiến cho hắn trở nên mạnh hơn, vượt qua sự tưởng tượng của người Nói xong, cả người Tần Thụ biến mất trong bóng tối.
“Thúc thúc.."
Trịnh Tuyền Tuyền khóc nức nở, cố gắng vẫy tay về phía Tần Thụ: “Ta nhớ thúc lắm”
Bóng tối im ắng.
Lâm Bắc Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Hắn mơ hồ nắm được một ít tin tức.
Bây giờ Tần Thụ làm việc dường như không phải chỉ vì mối thù ngày xưa.
Hắn còn đang có mưu đồ gì khác. Tần Thụ biết được một số tin tức bí mật nhưng đáng tiếc hắn lại không muốn nói ra. Có lẽ bởi vì Bạch Khâm Vân?
1140 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận