Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1986: Bí mật

Tình huống của Lâm Bắc Thần càng lúc càng xấu.
Chỉ trong nháy mắt, trên người hắn xuất hiện bốn vết thương, một vết do thương đâm, hai vết do chiến mâu đâm xuyên, một vết do đao, máu tươi từ miệng vết thương chảy xuôi.
Nhưng hắn lại mỉm cười.
“Ngươi vừa mới nói tình huống chiến đấu ở đây ngay cả Chủ thần cũng vô pháp thăm dò?” Hắn nhìn Minh Nhược thần linh: “Ta không tin.”
Minh Nhược cuồng tiếu: “Ta không sợ nói cho ngươi biết, trận pháp ở đây do Thương chủ thần, Yểu chủ thần và Liệt Dương thần đích thân bố trí, ẩn chứa sức mạnh tam đại Chủ thần, ngay cả Quắc chủ thần và Lam chủ thần đồng thời liên thủ cũng vô pháp thay đổi thế cục.”
“Vậy thì tốt quá.”
Lâm Bắc Thần nói xong, sau đó phất tay.
Bụi mù màu trắng từ trong tay hắn vung ra, tràn ngập phạm vi mấy chục cây số. “Khụ khụ...”
“Cẩn thận, sương độc kia sẽ làm tổn thương mắt.”
“Là độc phấn sao?”
Tam đại cường giả chỉ cảm thấy mắt nóng lên, giống như bị thần trận đâm vào mắt, ánh mắt không thể nào xuyên qua phấn sương mù màu trắng, không khí xung quanh, chỉ cần hít vào một ngụm yết hầu sẽ đau nhức giống như bị lửa thiêu.
Ba người cùng nhau lui lại, chuyển sang thủ thế.
Mắt Lâm Bắc Thần sáng lên.
Không nghĩ đến “thạch hôi” cẩu nữ thần kia cho lại hữu dụng đến như vậy.
Lâm Bắc Thần liên tục vung thêm vài phát, bột phấn màu trắng càng thêm nồng đậm. Bất luận thứ gì có thể nhìn được đều bị ngăn cách.
“Hạnh phúc tối nay điểm danh. Nào, cùng ta đơn đấu.”
Lâm Bắc Thần thét lớn, sau đó thúc giục chiến kỹ áp đáy hòm mạnh nhất từ sau khi hắn đến Thần giới vẫn không dám sử dụng.
...
Nếu Chủ thần đã không thể phát hiện được nơi này, còn có thạch hôi che lấp, vậy thì tới đi bảo bối.
Tâm niệm cùng động, Minh Nhược thần linh trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Cùng biến mất còn có Lâm Bắc Thần.
Hai người tiến vào một tiểu thiên địa.
Sau ba mươi hơi thở, cuộc chiến kết thúc.
Lâm Bắc Thần cầm theo đầu Minh Nhược đã chết một lần nữa quay lại Hào Khốc thâm uyên.
“Khụ khụ...”
Tiểu thuyền phu Hoắc Tà chỉ cảm thấy yết hầu ngưa ngứa, phát ra tiếng ho khan. Sương mù màu trắng đó rốt cuộc là gì?
Vì sao đuổi nó đi nó cũng không đi, ngăn cách tầm nhìn, lại còn kích thích yết hầu?
Hắn không ngừng phất tay xua tan sương mù màu trắng. Hắn nhìn thấy một lớp bột phấn màu trắng rơi xuống người mình giống như bột mì, ngay cả U Minh thần lực cũng không ngăn cản được nó.
Hoắc Tà lại càng cẩn thận từng li từng tí hơn.
Đồng thời trong lòng thầm mắng, đúng là vô sỉ.
Kiếm Tiêu Dao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế.
Hắn thử nghiệm khuếch tán U Minh thần lực ra phạm vi năm mươi mét chung quanh. Cứ như vậy, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn, phòng bị bị đánh lén...
Gặp phải loại người như Kiếm Tiêu Dao, hắn nhất định phải cẩn thận.
Lúc trước, hắn còn thử nghĩ qua, một mình hắn có thể giết chết Kiếm Tiêu Dao hay không.
Nhưng bây giờ xem ra, cho dù đã thức tỉnh lực U Minh phong ấn bên trong cơ thể, đơn đả độc đấu, hắn cũng không phải là đối thủ của Kiếm Tiêu Dao.
Điều này khiến cho trong lòng của hắn không thể nào át chế được cảm giác thất bại. Đồng thời, hắn lại càng quyết tâm giết chết Kiếm Tiêu Dao.
Đột nhiên, trong phạm vi U Minh thần lực truyền đến năng lượng ba động.
“Là ai?”
Hoặc Tà kêu lên, U Minh thương màu đen đã ám sát đến.
Bang.
Lực phản chấn truyền đến.
“Là ta.”
Người kia thấp giọng nói: “Minh Nhược.”
Là giọng nói của Minh Nhược thần linh.
Nhưng Hoặc Tà vẫn không dám khinh thường, cảnh giác vạn phần cảm giác U Minh thần lực.
Đích thật là khí tức Minh Nhược thần linh.
Không có sai.
Khí tức thần lực là dấu hiệu độc môn của một thần linh, thần chiến sĩ quyến tộc, thần thuật sư, không cách nào làm giả hoặc mô phỏng.
Hoặc Tà thở phào một hơi.
“Ta đã phát hiện được một bí mật của Kiếm Tiêu Dao...”
Minh Nhược thấp giọng nói, đồng thời cũng chậm rãi đến gần.
“Bí mật gì?” Trong lòng Hoặc Tà dâng lên một sự hiếu kỳ.
Nhưng nháy mắt sau đó.
Xùy.
Tim mát lạnh.
Một thanh phi chủ lưu đại ngân kiếm đâm xuyên qua cơ thể của hắn.
Hoặc Tà khẽ giật mình, cả giận nói: “Ngươi...”
Một câu “ngươi muốn làm gì” còn chưa nói xong, ánh bạc đã lóe lên.
Phi chủ lưu đại ngân kiếm đâm thẳng vào miệng của hắn.
Khiến cho tất cả những lời còn lại của hắn toàn bộ nuốt trở về.
Hoặc Tà mở to mắt, rốt cuộc nhìn thấy rõ gương mặt trước mắt.
Ở đó làm gì có Minh Nhược thần linh?
Rõ ràng là Kiếm Tiêu Dao.
Tay phải Kiếm Tiêu Dao cầm phi chủ lưu đại ngân kiếm, ánh mắt lóe lên lệ mang âm u, lạnh lẽo, còn tay trái chính là...
Đầu của Minh Nhược thần linh. Minh Nhược chết rồi?
Nhanh như vậy đã chết?
Từ lúc Kiếm Tiêu Dao vung ra cái thứ bột màu trắng đến bây giờ cũng chỉ ba mươi hơi thở mà thôi, nhưng thần linh đã bị Kiếm Tiêu Dao giết chết?
Phế vật.
Thật sự là phế vật.
Trong đầu Hoặc Tà toát lên rất nhiều dấu chấm hỏi.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần không cho hắn cơ hội để nói chuyện.
Cổ tay rung lên.
Lưỡi, răng, yết yều trong miệng Hoặc Tà bị chấn vỡ.
Ngay cả cổ cũng xuất hiện một lỗ thủng trong suốt trước sau.
Rút kiếm.
Đâm một lần nữa.
Xùy xùy xùy.
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên.
Phi chủ lưu đại ngân kiếm biến thành vô số hàn tinh. Chỉ trong nháy mắt, trên người Hoặc Tà không biết bị thọc ra bao nhiêu kiếm, tạo thành những lổ thủng đầy máu tươi màu đen.
Đồng thời, lực Thức Thần Hỏa Cảnh bộc phát bên trong vết thương.
Ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trong vết thương, nuốt chửng cơ thể Hoặc Tà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận