Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2904: Không còn kiên nhẫn sống tiếp Ầm.

Ầm.
Chiếc bàn lớn bằng thần mộc bị thẳng tay đập nát.
“Tên tiểu tặc Lý Thiếu Phi, khinh người quá đáng"
Khu trưởng khu Thái Kim Nông Ngọc Nhân tức đến mức râu ria sắp bay lên: “Hắn thật sự cho rằng leo lên được Hoa gia thì có thể vô pháp vô thiên, hoành hành ngang dọc không sợ kẻ nào sao? Người đâu, người đâu, đi bắt tên này về cho ta...
Nông Quy Thiểm vừa xoa dịu hắn vừa ngăn cản, nói: “Thúc phụ, Lý Thiếu Phi này là một thằng điên, nhưng trong cách làm việc điên cuồng lại có mưu, tuyệt đối không phải là bắn tên không trúng đích. Chỉ sợ hắn còn tính toán hậu chiêu, nhất định không thể xem thường, coi như không quan trọng. Đối phó với hắn, cần phải dùng mưu kế.
“Ban đầu ta định chung sống hòa bình với kẻ này, tuy hắn là chó săn của Hoa gia, nhưng cũng không đáng để ta tự mình ra tay đối phó, kết quả lại là chính hắn tự tìm chết, chủ động khiêu khích... Thôi được, ta sẽ khiến tên ngoại lai này biết, nước ở Đế Đô sâu đến mức nào.
Khu trưởng Nông Ngọc Nhân nghiến răng nghiến lợi. Nông Tam Nguyên là cháu ngoại ruột thịt của hắn. Ngoài ra, Nông Tam Nguyên còn là người phát ngôn của rất nhiều sản nghiệp làm ăn trong tối ở khu Thái Kim của hắn, giúp đỡ hắn quản lý một vài chuyện làm ăn ngầm.
Vốn dĩ hắn cho rằng chào hỏi Lý Thiếu Phi thì có thể giữ được mạng của Nông Tam Nguyên, dù sao trong khoảng quãng thời gian rất dài trong quá khứ, tất cả mọi người đều tuân thủ theo luật chơi này.
Pháp điển mà Thần thánh Đế hoàng chế định khi trước, đến bây giờ đã bại hoại không còn gì.
Không ngờ, sau khi chào hỏi lại mang về thi thể của Nông Tam Nguyên. Lý Thiếu Phi này xem ra đã quyết tâm muốn đối nghịch với hắn rồi. Hừ.
Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lúc này, đột nhiên có gia đình tới báo.
“Đại nhân, Thấu Ngọc các bị người của Đặc Pháp Cục niêm phong rồi.
“Đại nhân, sòng bạc Thiên Nguyên bị Đặc Pháp Cục tập kích, người của chúng ta bị giết hơn mấy chục mạng"
“Đại nhân, Thẩm cục trưởng của Cảnh Vệ Cục bị Đặc Pháp Cục bắt giữ rồi.
“Đại nhân.."
Đủ loại tin tức tình báo gián điệp bay múa đến nơi tựa như tuyết rơi ngày đông.
Thấu Ngọc các, sòng bạc Thiên Nguyên đều là sản nghiệp của Nông gia. Thẩm Trinh của Cảnh Vệ Cục là tâm phúc đắc lực của Nông Ngọc Nhân. Nông Ngọc Nhân lập tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.
Chết tiệt.
Cái tên Lý Thiếu Phi này lại muốn làm quyết tuyệt đến như thế sao? Đây là muốn cá chết lưới rách, hoàn toàn trở mặt.
“Chuẩn bị xe, ta muốn đi gặp Chu tổng cục.
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Tổng cục trưởng cấp hai Đặc Pháp Cục - Chu Ninh Ngã là bằng hữu của Nông gia, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Hoa Vũ Kiếm và Lý Thiếu Phi.
Dùng Đặc Pháp Cục đối phó với Đặc Pháp Cục. Đây chính là cách của Nông Ngọc Nhân.
Đơn giản, thô bạo.
Cũng là cách hiệu quả nhất.
Nhìn theo Nông Ngọc Nhân nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, trên mặt Nông Quy Thiểm lộ ra nụ cười mỉm.
Đây mới thật sự là luật chơi ở Đế Đô.
Lý Thiếu Phi ngươi muốn dùng chút quyền lực đó phối hợp với sức lực vũ phu để phá vỡ mạng lưới quan hệ quyền thế dệt nên từ vài vạn năm qua của mọi người à, đúng là mơ mộng hão huyền.
Muốn giết ta sao?
Ngươi vẫn nên tự sát trước đi.
...
“Đại nhân, dựa trên mệnh lệnh của ngài, đầu sỏ phạm pháp loạn kỷ cương thuộc Nông gia, toàn bộ đều đã bắt về đây"
Trương Uy nơm nớp lo sợ báo cáo. Người bị bắt về quá nhiều.
Mặc dù đều là một vài kẻ đáng chém theo luật, nhưng cũng đều là người có thân phận tôn quý, thế lực phía sau rắc rối khó gỡ. Mấy người này chẳng khác gì từng chiếc thùng thuốc nổ, chạm một cái là nổ.
“Còn báo cáo gì nữa?"
Lâm Bắc Thần vung tay lên, nói: “Giết hết đi” “Ơ... Chuyện này...
Trương Uy do dự.
Hắn cũng coi như trung thành với Lâm Bắc Thần, nhưng lúc này hắn cũng vô cùng do dự. Đây rõ ràng là đang nhảy múa trên lưỡi đao, lấy mạng sống cả nhà mình ra để đánh cược. Giết chết những kẻ đó, thế lực phía sau trả thù sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.
Cục trưởng đại nhân nổi điên, chẳng lẽ mình cũng phải điên theo luôn sao?
“Hửm? Ngươi muốn kháng lệnh?"
Ánh mắt Lâm Bắc Thần trở nên lạnh lẽo, một tia sát ý tràn ra từ trong đáy mắt.
Trương Uy lập tức sợ hãi.
Tại sao mình lại nghĩ nhiều như thế chứ?
Nếu như bây giờ mình không tuân lệnh, có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ.
Hắn vội vàng xoay người ra ngoài.
Nhưng chưa đến mười giây, hắn lại vội vàng quay trở vào văn phòng làm việc.
“Đại nhân, mới vừa nhận được mệnh lệnh Tổng cục cấp hai Tổng cục trưởng Chu Ninh Ngã tự tay ký vào, bảo chúng ta lập tức thả mấy người Nông gia mà hôm nay bắt giữ ra. Còn nói, còn nói là...
Trương Uy nơm nớp lo sợ nói.
“Còn nói gì nữa?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
“Còn bảo rằng thời gian trong vòng một nén nhang sau khi đại nhân nhận được mệnh lệnh lập tức đến công sở Khu trưởng xin lỗi. Không được để xảy ra sai sót, nếu không sẽ nghiêm trị không tha Trương Uy cắn răng lấy hết dũng khí nói ra. Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa... mũi.
Thú vị đấy.
Xem ra Tổng cục trưởng Chu Ninh Ngã này đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
1306 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận