Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2232: Mỹ nhân

Trên đường đến khách dịch, Lâm Bắc Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm vị trưởng lão thục nữ dáng người chập chờn của Phi Kiếm Tông đang đi đằng trước. Mẹ kiếp, cái chân này, cái eo này, cái mông này... Trước đó, bởi vì ngự kiếm đi đường, thành ra hắn không chú ý Phi Kiếm Tông lại có mỹ nhân.
Nữ trưởng lão khi đi thân hình như thủy xà lắc lắc, bờ mông đong đưa qua lại, đôi chân dài vung lên, có sức quyến rũ của một cây liễu yếu ớt đung đưa trong gió.
Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thán, trên thế giới này quả nhiên không thiếu cái đẹp mà là thiếu con mắt phát hiện cái đẹp.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Nữ trưởng lão quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Thần: “Nếu còn nhìn nữa, ta mớc mắt của người cho chó ăn”
“Điều này có thể trách ta sao? Dáng dấp của người giống như thiên tiên, chẳng lẽ ngươi không nhận ra à?"
Lâm Bắc Thần khí thế không thua, phản bác ngay tại chỗ: “Ta cũng không còn cách nào. Ta bẩm sinh có cặp mắt giỏi về phát hiện cái đẹp, không cẩn thận bị dáng người của ngươi thu hút thôi”
“Ngươi."
Nữ trưởng lão ngẩn người, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu lại.
Chưa có người nào dám tán dương nàng ngay trước mặt nàng như thế. Các trưởng lão Phi Kiếm Tông khác và các đệ tử đều âm thầm mở to mắt. Cái tên Lâm Bắc Thần này đúng là đăng đồ tử, ngay cả mặt mũi cũng không cần, lại đi chọc ngay tổ ong vò vẽ là trưởng lão Lãnh Ngưng tình tính đang không ổn gần đây. Thế nhưng nàng ta lại không truy cứu, đúng là kỳ lạ.
“Vị đại mỹ nhân cấp tiên nữ kia là ai?"
Lâm Bắc Thần hạ giọng hỏi Ngọc Vô Khuyết bên cạnh.
Lão Ngọc tiến sát bên tai Lâm Bắc Thần, âm thanh giống như đang từ dưới mông phát lên: “Chính là trưởng lão đan dược Phi Kiếm Tông Lãnh Ngưng"
Lâm Bắc Thần lập tức rùng mình một cái.
Lãnh Ngưng?
Nông trường Lãnh Ngưng?
Nông trường mà ngày ngày hắn đi trộm lại là địa bàn của đại mỹ nhân kia? Sớm biết nàng ta đẹp như thế, hắn nên trộm nhiều hơn một chút.
Một lát sau.
Mọi người đã đến khu khách dịch.
Phi Kiếm Tông cũng được xem là tông môn có tên tuổi ở Thanh Vũ giới, trụ sở tất nhiên không kém, tiền viện hậu viện chiếm diện tích mười mấy mẫu. Chưởng môn Liễu Vô Ngôn và các trưởng lão ở trong những căn phòng rộng rãi, sáng sủa, lại còn có cửa sổ nhìn ra hồ nước. Đám đệ tử còn lại thì mỗi người một gian sương phòng.
Chỉ có Lâm Bắc Thần và Kiếm Tuyết Vô Danh là được phân phối đến tạp vật phòng hậu viện. Cũng không còn cách nào, nhân viên ngoài biên chế thì không được chào đón.
Lâm Bắc Thần hoàn toàn không coi trọng điều này.
Kiếm Tuyết Vô Danh ngược lại không hài lòng, cứ hùng hổ giật dây Lâm Bắc Thần ra ngoài thuê khách sạn sang trọng, nhưng lại bị Lâm Bắc Thần trong tay đang thiếu tiền trực tiếp từ chối. Mọi người thu xếp xong chưa được bao lâu, Kiếm Tuyết Vô Danh đã cầm theo hắc côn không kịp chờ đợi ra ngoài “giải sầu”. Chưởng môn Liễu Vô Ngôn và đệ tử thân truyền Tiêu Bính Cam cũng ra ngoài tiếp khách, chủ yếu là giới thiệu các mối quan hệ của mình cho Tiêu Bính Cam, trải đường cho hắn. Các trưởng lão khác cũng đều có bạn trong Triều Thiên Khuyết, vì thế tất cả đều ra ngoài. Quyển Vân Sơn mạch rất náo nhiệt, có cảm giác giống như đại hội võ lâm được tổ chức.
Dù sao Lâm Bắc Thần cũng là người có cố gắng. Hắn nằm trên tấm phản cứng trong tạp vật phòng, không chút do dự lấy điện thoại mở Nông trường vui vẻ ra, bắt đầu đi trộm thức ăn.
Không ngoài dự liệu của hắn, bản đồ nông trường theo vị trí của hắn thay đổi mà đổi mới theo.
Phương vị biểu hiện nằm ở Vân Quyển Sơn mạch.
Không tìm được nông trường của đại thục nữ trưởng lão Lãnh Ngưng. Lâm Bắc Thần lục soát một phen, lập tức có phát hiện mới.
Vân Quyển sơn mạch không hổ danh là sơn mạch linh phúc của đệ nhất tông môn Nhân tộc Thanh Vũ giới.
Nông trường rất nhiều, tổng cộng có bốn nông trường có thể trộm đồ như nông trường Đinh Không Bất Nhị, nông trường Hoa Bất Phàm, nông trường Mộ Dung Thiên Thư, nông trường Tùy Bán Mộng... Trong đó, quy mô nông trường Tùy Bán Mộng là lớn nhất, thu hoạch nhiều nhất, mọc tốt nhất, nhưng điều đáng tiếc chính là Tùy Bán Mộng rất vô sỉ, trong nông trường nuôi một con chó, thái độ rất hung dữ. Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cũng không trộm nông trường này đầu tiên. Hắn trộm qua một lần nông trường Hoa Bất Phàm, Đinh Bất Nhị và Mộ Dung Thiên Thư, đạt được sau chủng loại với hơn bốn mươi linh dược thảo quả không biết tên.
“Nhìn không khác thì rau quả? Trong lúc hắn đang chuẩn bị dùng ứng dụng quét trong điện thoại quét qua một lần. Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Là ta"
Âm thanh của Ngọc Vô Khuyết truyền đến.
Lâm Bắc Thần cất mấy thứ rau quả của mình đi, bước ra mở cửa: “Lão Ngọc, ngươi không đi thăm bạn của mình sao? Ngươi chạy đến kho củi của ta làm gì?”
“Ta còn không phải lo lắng ngươi một mình cô độc tịch mịch sao? Lão ca ca ta mang ngươi ra ngoài trải nghiệm chút việc đời"
Ngọc Vô Khuyết nhiệt tình mời.
Lâm Bắc Thần không chút lưu tình vạch trần: “Nói thật đi, lão Ngọc, có phải ngươi lăn lộn quá kém, không có bạn ở Vân Quyển sơn mạch này, thành ra mới đến tìm ta đúng không?”
"Ta @# $%..."
Ngọc Vô Khuyết trực tiếp chửi to trong lòng.
Hai người rất nhanh ra ngoài.
Đường đi chung quanh khu khách dịch rất náo nhiệt.
Ngoài trừ những cửa hàng cố định, đâu đâu cũng có thể thấy những quầy hàng rong bán đủ loại đồ thất loạn bát tao. Có binh khí vết rỉ loang lổ, ông chủ nói là thần binh thất lạc của lãnh chú, còn có mấy cọng rau héo úa, chủ quán nói đây là cỏ linh lung sinh thái, còn có nê hoàn đen thui giống như dính bẩn, người bán chắc chắc đây chính là đan khí thành phẩm được phát hiện trong di phủ của một vị cường giả huyết mạch Đan Y ngũ giai... Ngoài ra, các loại võ công tâm pháp, bí tịch, còn có mãi nghệ, thuần thú... có thể thấy được khắp nơi.
“Đúng là náo nhiệt."
Lâm Bắc Thần cảm khái.
Ngọc Vô Khuyết nói: “Triều Thiên Khuyết là đệ nhất thế lực Nhân tộc Thanh Vũ giới. Dưới lực ảnh hưởng của bọn họ, trong ngoài Vân Quyển sơn mạch điều vô cùng phồn hoa. Võ giả Nhân tộc xem nơi này là thánh địa.
Nhiều người náo nhiệt cũng là chuyện bình thường. Mỗi lần có rất nhiều nhân vật võ đạo Nhân tộc cỡ lớn tập trung thì sẽ có vô số người tụ đến, hoặc giao dịch, hoặc tìm cơ duyên. Ta dẫn người đến đây cũng chính là vì nguyên nhân này. Có lẽ ngươi sẽ gặp được một số cao nhân thế ngoại, vận khí tốt gặp được manh mối về hồi hồn thuật hoặc hồi hồn vật, như thế chuyến đi này sẽ không tệ"
“Lão ca có lòng rồi"
Lâm Bắc Thần cảm động nói: “Bây giờ ngươi có thể cho ta mượn ít tiền không?"
1293 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận