Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2480: Cảm giác này rất tốt

“Ta cần giao dịch càng nhiều Hồi Hồn Đan mới có thể cứu hết những người đã hy sinh lúc trước. Trước đó, mọi người phải mau chóng khôi phục tu vi và thực lực, sau đó tiến vào thế giới Hồng Hoang để tu hành”
Lâm Bắc Thần cực kỳ phấn khởi. Nói đến đây, hắn vung tay hô lên: “Chúng ta có thể làm một vố lớn bên trong thế giới Hồng Hoang”
“Được."
Thiến Thiên là người đầu tiên hưởng ứng: “Chúng ta sẽ mang theo quân đội quét ngang Hồng Hoang, phá tan ma tộc và thú nhân, trở thành thần tướng cả thế gian đều chú ý, sau đó cưới thiếu gia"
Lâm Bắc Thần: “."
Tất cả mọi người đều cười vang.
Khởi tử hoàn sinh, cảm giác này thật kỳ diệu.
Huống chi còn có một thế giới mới tràn ngập khả năng vô hạn đang chờ mọi người cùng nhau thăm dò và khai thác.
“Ta sẽ thử giải trừ phong ấn thời không khu vực này. Đến lúc đó, chúng ta lại phải bắt đầu phấn đầu từ Vân Mộng thành rồi"
Lâm Bắc Thần nói.
Thời gian giống như một luân hồi.
Lúc trước, khi hắn xuyên đến Đông Đạo Chân Châu, những người trước mặt đã làm bạn với hắn đầu tiên ở Vân Mộng thành.
Bây giờ, Vân Mộng thành lại một lần nữa biến thành điểm xuất phát. Theo tâm niệm Lâm Bắc Thần chuyển động.
Bên trong phạm vi năm trăm dặm Vân Mộng thành, tất cả đột nhiên trở nên sống động. Trên đường phố truyền đến tiếng cười.
Giống như thế giới bị nhấn nút tắt, đột nhiên một lần nữa được mở lại.
Đối với những người bình thường bị liên lụy trong cuộc đại chiến lúc trước, tất cả cũng không bị ảnh hưởng gì.
Bọn họ thậm chí cũng không phát hiện được thế giới đã từng ngừng qua.
Lâm Bắc Thần đẩy cánh cửa Lâm phủ, đứng trong cửa chính nhìn ra.
“Là Lâm đại nhân"
“Thần ca nhi."
“Bạn học Bắc Thần."
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần, những người trên đường phố đều mỉm cười, dùng những phương thức chào hỏi khác nhau để chào hắn.
Ở đế quốc Bắc Hải, đa số khu vực Đông Đạo Chân Châu, Lâm Bắc Thần chính là vị thần cao cao tại thượng, nhất định phải ngưỡng mộ.
Nhưng ở Vân Mộng thành, nó lại là khác.
Các lão phụ hương thân sinh trưởng tại địa phương nhìn thấy Lâm Bắc Thần đều sẽ cảm thấy rất thân thiết. Bọn họ đã từng nhìn thấy, thậm chí thể nghiệm qua thời đại hoàn khố của thiếu niên này, biết hắn đã từng khốn kiếp và ghê tởm đến cỡ nào, rồi lại chứng kiến hắn “cải tà quy chính”. Vì thế, tất cả đều cho rằng chàng thiếu niên đó cũng giống như rất nhiều người đồng lúa trong thành, rất thân thiết, có máu có thịt chứ không phải thần linh cao cao tại thượng, mà chỉ là một tên tiểu tử lớn lên từ gốc rạ trong thành mà thôi. Lâm Bắc Thần cũng mỉm cười đáp lại từng người.
Hơi thở yên bình đập vào mặt khiến cho không người nào có thể kháng cự lại được.
Đây chính là cảm giác được gọi là nhà.
Lâm Bắc Thần cảm thấy, sau một khoảng thời gian dài tìm kiếm, hắn đột nhiên đã tìm được cảm giác mà hắn từng chờ đợi. Cảm giác này thật tốt. Vân Mộng thành, nơi bắt đầu của những giấc mơ.
Những người đi trên đường, mọi thứ thật sống động và bình yên, cứ như một mảnh tịnh thổ.
Đúng.
Chính là tinh thổ.
Mắt Lâm Bắc Thần càng lúc càng sáng.
Trong nháy mắt, hắn liền định vị Đông Đạo Chân Châu trong suy nghĩ của mình.
Nơi này không phải là lĩnh vực dùng để đánh nhau.
Mà là một tinh thổ nhất định phải cẩn thận che chở.
“Tất cả mọi thứ trong thành xin nhờ mọi người"
Lâm Bắc Thần rời khỏi Đông Đạo Chân Châu.
Hắn để lại rất nhiều thảo dược dùng để khôi phục và tu luyện, trợ giúp đám người Sở Ngân khôi phục lại thực lực ban đầu.
Đợi đến khi mọi người khôi phục lại thực lực đỉnh phong lúc trước, khi đó tất cả đã có thể tiến về thế giới Hồng Hoang.
Bọn họ đều có thần vị.
Vì thế bọn họ có thể tiếp nhận sức mạnh pháp tắc của thế giới Hồng Hoang. Lâm Bắc Thần từng có suy đoán, huyết mạch cao thấp khả năng có liên quan đến thần vị.
Vì thế, khi những người này chân chính tiến vào thế giới Hồng Hoang, nhất định sẽ rất có triển vọng.
Đồng thời, kinh nghiệm quản lý của đám người Lăng Thái Hà, Lăng Quân Huyền, Thôi Hạo phong phú vô cùng, có thể quản lý Vân Mộng thành ngay ngắn rõ ràng, có lợi cho kế hoạch tu luyện Lĩnh chủ của Lâm Bắc Thần.
Tinh khu Tử Vi.
Tinh không mênh mông vô tận, tinh huy lấp lóe. Một chiếc phi chu màu vàng giống như lưu quang bay nhanh. Kiếm Trảm Tinh Thần Hoàng Thánh Y đang trên đường chạy đến...
Giới tinh Thiên Lang, Lang Khiếu thành.
Một ngọn lửa lớn lan tràn khắp những căn nhà chọc trời khu ổ chuột Tây Bắc. Trong bầu trời đêm, tòa nhà cao mấy trăm thước giống như ngọn đuốc thiêu đốt, vô cùng bắt mắt. Chờ khi nhân viên cứu viện đến, ba tòa nhà trung tâm đám cháy đã bị đốt thành tro. Trong đó có mấy chục vạn dân nghèo gần như chết cháy không còn. Sự thê thảm tại hiện trường chẳng khác nào địa ngục trần gian.
“Mẫu thân, mẫu thân, con đau, mẹ ở đâu."
Một đứa bé nửa người cháy đen được nhân viên cứu viện khiêng ra ngoài, sợ hãi khóc to lên.
“Vợ, nàng tỉnh lại đi, nàng mau tỉnh lại đi.”
Một nam nhân trung niên ôm một nữ thi thể bị đốt cháy đen khóc thút thít, chỉ có thể nhận ra thân phận từ chiếc vòng tay mà thôi.
“Thả ta ra, mẹ của ta còn ở bên trong, để ta vào, ta muốn cứu mẹ của ta”
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bị đốt trụi lông mày, thương thế trên người cũng không nhẹ, giống như một con hổ điển giãy dụa muốn xông vào đám cháy còn chưa tắt hẳn để cứu người.
“Ngươi hãy bình tĩnh lại”
Một thanh niên mặc chế phục điều tra viên xông đến đề thiếu niên xuống: “Bên trong còn rất nguy hiểm. Vừa rồi ta đã kiểm tra qua, không còn người sống”
Trên người điều tra viên trẻ tuổi có vết tích bị đốt cháy, hiển nhiên cũng do cứu người từ trong đám cháy lao ra, mày tận mắt to, chính là điều tra viên đặc cấp Tất Vân Đào.
“Không, bọn họ không chết... ngươi nói láo, ngươi biến đi"
Thiếu niên liều mạng giãy dụa, cuối cùng tê liệt ngã xuống đất, gào khóc: “Chết rồi, chết hết rồi. Ta đã không có người thân, thân nhân cuối cùng cũng không còn. Vì sao?"
1264 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận