Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2878: Xương cốt có vẻ cứng

Lời còn chưa dứt.
Bàn chân hắn đột nhiên vô cớ lảo đảo một cái.
Choang!
Vò rượu trên vai trái bèn nặng nề rơi xuống mặt đất, trực tiếp vỡ tan tành.
Tức khắc trong phòng tràn ngập mùi hương của rượu ngon, tỏa ra bốn phía.
Ngay cả Công Tôn Long Tuyền đang múa kiếm Kinh Hồng Phiên Tiên cũng bị hoảng sợ, đám vũ nữ ca cơ da trắng xinh đẹp đang biểu diễn ca múa cũng bị gián đoạn, che mũi lui về sau...
“Đại nhân tha tội, đại nhân tha tội. Người phục vụ ngẩn ngơ, chợt ý thức được chuyện chẳng lành, buông xuống hai vò rượu còn lại, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật liên tục dập đầu.
“Cút đi"
Hoa Vũ Kiếm phất tay xua đuổi.
Lâm Bắc Thần lại là trực tiếp nhảy dựng lên, một chân đá văng, nói: “Đồ chó, tâm trạng của đại ca ta đã không tốt, thế mà ngươi dám làm vỡ rượu của hắn, hôm nay lão tử đánh chết ngươi...
Bịch.
Một chân đá ra.
Người phục vụ trẻ tuổi trực tiếp bị đá bay, miệng phun máu tươi.
“Đại nhân tha cho ta đi” Người phục vụ ngã trên mặt đất, không dám phản kháng, bò dậy lại lần nữa quỳ trên mặt đất huỳnh huỵch dập đầu, nói: “Ta không dám nữa, không dám nữa, tha mạng a.
Lâm Bắc Thần hừ lạnh nói: “Quấy nhiễu hứng thú của đại ca ta, chết chưa hết tội"
Trực tiếp một chân dẫm lên.
Dòng khí trong phòng bùng nổ, không khí kích động, sát khí điên cuồng tuôn ra.
“Tiểu đệ, thôi bỏ đi"
Thân hình Hoa Vũ Kiếm khẽ động, xuất hiện ở bên cạnh Lâm Bắc Thần, mang theo một thân mùi rượu, giữ chặt Lâm Bắc Thần, nói: “Chuyện nhỏ cỏn con không đáng giết người, bảo chủ tiệm bồi thường mười vò rượu thần là được.
“Đại ca, ngươi thế mà mềm lòng?"
Lâm Bắc Thần rất là ngoài ý muốn nói: “Kẻ không có mắt như thế, giết thì giết, cần gì phải để ý.
“Không thể"
Hoa Vũ Kiếm thở dài một hơi, nói: “Haiz, ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệp.
Lời còn chưa dứt.
Trong không khí đột nhiên lóe lên vệt sáng.
Người phục vụ vốn dĩ đang quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin đột nhiên nhảy dựng lên tập kích, một vũ khí sắc nhọn trong lòng bàn tay xẹt qua, Hoa Vũ Kiếm không kịp phản ứng, đã bị mũi nhọn đâm vào trong ngực sâu chừng một centimet.
Biến hóa bất thình lình khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Ta kêu Triệu Ngân.
Là một sát thủ Ám Ảnh Đạo.
Rất nhiều võ giả Ám Ảnh Đạo sau khi trở thành Đế cảm thấy cách gọi “sát thủ” không xứng với thân phận và địa vị của cảnh giới này, bèn tự đặt cho mình rất nhiều tôn hào hoa hòe loè loẹt, tựa hồ là muốn thể hiện bản thân đã thoát thai hoán cốt.
Thật con mẹ nó ngu xuẩn.
Người của Ám Ảnh Đạo, từ trước tới nay đều là sát thủ.
Một ngày là sát thủ, cả đời là sát thủ.
Làm sát thủ có cái gì không tốt?
Sống bởi đao, chết bởi đao. Khống chế bản thân, nắm giữ kẻ địch.
Đây mới là chuyện nên làm của võ giả Ám Ảnh Đạo chân chính.
Nửa năm trước, ta nhận “tiền mua mệnh”, ám sát một người, hắn tên là Hoa Vô Khuyết, là một vị Tinh Tôn của Hoa gia - môn phiệt đỉnh cấp của Hoang Cổ tộc.
Nguyên nhân giết hắn rất đơn giản, bởi vì có người trả tiền.
Cái đầu của hắn rất đáng giá.
Sát thủ giết người, hậu quả tự gánh.
Ta quả nhiên bị Hoa gia điên cuồng đuổi giết trả thù.
Ta cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nhưng khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn là sau này lại có một nhân vật lớn của Hoa gia tìm ta, trả một khoản thù lao, muốn ta trợ giúp hắn lại giết một người của Hoa gia, nếu thành công sẽ hủy bỏ việc Hoa gia đuổi giết ta.
Ta đồng ý rồi.
Không phải bởi vì ta sợ Hoa gia.
Mà bởi vì hắn trả giá rất cao.
Ta không thiếu tiền.
Nhưng là một sát thủ, không thể cự tuyệt nhiệm vụ.
Mục tiêu của ta có tu vi bình thường, còn chưa thành đế, đối với ta mà nói, việc giết hắn đơn giản như là hô hấp.
Chẳng qua khách hàng lại có kế hoạch của hắn.
Ta rất chán ghét loại khách hàng có ý tưởng riêng này.
Nhưng hắn trả giá gấp đôi.
Ta nói rồi, ta không thiếu tiền.
Nhưng ta phải tôn trọng tiền.
Cho nên, mười ngày này, dựa theo kế hoạch, ta vẫn luôn không ra tay.
Nhưng mà không nghĩ tới, đối tượng nhiệm vụ thế mà lại chủ động xuất hiện ở trước mặt ta vào thời khắc cuối cùng, mà bên cạnh hắn đi theo một con chó, dám lằng nhằng dằng dai gây sự với ta...
Thật là ý trời đã định, hôm nay hắn phải chết ở trong tay của ta.
Cho nên ta ra tay.
Kiếm của ta, đâm trúng đối tượng nhiệm vụ.
Nhưng con chó bên cạnh hắn thế mà lại trung thành khiến người cảm thấy ngoài ý muốn, trước giây phút ngắn ngủi đối tượng nhiệm vụ bị ta giết chết, hắn đã liều chết đẩy ta ra...
Hừm?
Con chó này...
Xương cốt có vẻ cứng.
...
“Đại ca, đi mau"
Lâm Bắc Thần dùng đầu vai đẩy ra người phục vụ, lôi kéo Hoa Vũ Kiếm chạy đi.
Đám vũ nữ ca cơ trong phòng phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng sợ hãi.
Công Tôn Long Tuyền cũng là dáng vẻ mặt mày hoảng sợ.
“Không, ta muốn giết hắn.
Hoa Vũ Kiếm nổi giận gầm lên một tiếng.
Lửa giận tích lũy mười mấy ngày, như sóng thần bùng nổ.
Không bắt được Thích Điệp, còn bị tên thích khách cỏn con không biết từ chỗ nào chui ra ám sát, làm sao hắn có thể chịu được?
Phản sát.
Hoa Vũ Kiếm muốn phản sát.
Hắn trở tay từ trong hư không túm ra một đôi chiến chùy rất hoa lệ, thân hình đột nhiên trở nên mờ ảo, trong nháy mắt tiếp theo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tên thích khách, hoa văn màu vàng kim bên trên chiến chùy lập lòe, dẫn không khí chung quanh rung động, khiến cho không gian vặn vẹo hình thành một tấm lưới, bao phủ tên thích khách ở trong đó.
Chiến kỹ - Kim Chùy Thác.
Đúng vậy.
Tên của hắn là Hoa Vũ Kiếm.
Nhưng vũ khí bản mạng của hắn là chiến chùy.
Khóe miệng người phục vụ lộ ra một tia cười lạnh.
Lưỡi dao màu bạc sắc bén trong tay hắn khẽ rung động, ánh sáng nhạt chợt lóe, trong không khí đột nhiên hiện ra một sợi tơ màu trắng mảnh mai, cắt qua không gian, theo sau chiến chùy và cả tay phải của Hoa Vũ Kiếm bị sợi tơ trắng trực tiếp cắt đứt...
Trong nháy mắt kia, ánh sáng bạc lấp lánh tựa như một con bướm màu bạc nhẹ nhàng bay lượn, xa hoa lộng lẫy.
1371 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận