Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2309: Đệ nhị mỹ nhân phủ Lăng Thiên.

Nhân tộc trên Tinh Lộ, nhất là quý tộc, đều nói sau khi chết nhập thổ vì an.
Nếu như thi thể không được toàn vẹn, phiêu bạt trong hư không, sớm tối hóa thành bụi sao, sẽ trở thành du hồn lang thang, không thể nào trở về nhà được nữa.
Lăng Thái Tức nghiêm giọng nói: “Cùng lắm thì chết thôi, sao phải sợ chứ?"
“Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ cũng không sợ muội muội người chịu nhục trước mặt ngươi sao?"
Hoắc Kiến Bách nhẹ nhàng vung tay lên.
Hai tên võ giả Hoắc gia mặc trang phục Ma tộc trên người, cưỡng ép một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần bị phong bế tu vi, hai tay bị trói, đẩy lên phía trước.
“Ca..
Thiếu nữ nước mắt đầy mặt, lớn tiếng kêu khóc.
“Tiểu muội, ngươi sao lại... sao lại ở đây?"
Lăng Thái Tức nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cứ như bị bóp chặt. Muội muội Lăng Linh Linh không phải đang ở phủ Lăng Thiên hay sao? Sao lại bị bắt được ở nơi này?
“Ha ha, con nhóc này rất ngây thơ hiền lành, cũng dễ dàng tin tưởng người khác nữa. Ta chỉ lừa nàng, bảo dẫn nàng đi du hành tinh hà, nàng vui mừng giấu diếm phụ mẫu, âm thầm lẻn ra ngoài cùng với Hoắc đại ca mà người đã giới thiệu với nàng"
Hoắc Kiến Bách cười nhạt, đi đến trước mặt Lăng Linh Linh.
Đưa tay nắm lấy cằm của thiếu nữ, Hoắc Kiến Bách cảm thán, nói: “Đúng là trẻ trung, đệ nhị mỹ nhân phủ Lăng Thiên... Ha ha, nhìn nàng khóc lê hoa đái vũ thế này, thật khiến ta nhìn thấy mà yêu”
Hai mắt Lăng Thái Tức như sắp phun ra lửa: “Hoắc Kiến Bách, tên cầm thú nhà ngươi, ngươi."
Cùng là thập đại công tử Lưu Uyên Tinh Lộ, đại thiên kiêu tân sinh kiệt xuất của Nhân tộc, hắn và Hoắc Kiến Bách được dạy dỗ không tệ, mà muội muội quen biết với Hoắc Kiến Bách cũng vì được người làm ca ca là hắn giới thiệu cho. Không ngờ là...
Biết người biết mặt không biết lòng, vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương.
Hoắc Kiến Bách buông cái cằm trắng như dương chi bạch ngọc của Lăng Linh Linh ra, thản nhiên nói: “Thế nào, ta nghe nói, mẫu thân đoản mệnh kia của người trước khi chết liên tục căn dặn người nhất định phải chăm sóc bảo vệ tốt cho nàng. Mà trong mấy năm nay, ngươi cũng đã coi con nhóc này như cái vảy ngược, vì nàng, không tiếc từ bỏ địa vị người thừa kế Phủ chủ, còn tuyên bố với người ngoài rằng ai dám chạm vào thì phải chết. Bây giờ nàng đã trong tay ta, nếu người còn không đưa tay chịu trói, kết cục của nàng, còn thảm hơn chết nhiều”
Gân xanh trên mặt Lăng Thái Tức lồi lên, khớp tay hai tay gần như bóp nát, hai mắt như kiếm, nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiến Bách. Kẻ nọ cười giễu, nói: “À, đúng rồi, quên giới thiệu một chút, tiền bối liên thủ với ta lần này là Thánh tổ Si Tâm trưởng lão... Lăng huynh chắc hẳn đã từng nghe nói đến uy danh lẫy lừng của lão nhân gia rồi.”
Lúc này, một lão giả mặc phấn bào ở bên cạnh Hoắc Kiến Bách liếm môi nở nụ cười.
Sắc mặt Lăng Thái Tức lại càng trở nên điên cuồng hơn. Si Tâm trưởng lão Phấn Như Mộng?
Người này là một trong các trưởng lão Huyền Tuyết Thần giáo Ma tộc cấp bậc cự phách ở Lưu Uyên Tinh Lộ.
Phấn Như Mộng đi theo con đường tu luyện thiên ma cực kỳ hiếm thấy trong Ma tộc, song tu theo cách hủy diệt, coi nữ tử vừa độ tuổi như vật liệu tu luyện, sử dụng xong liền phế, cũng là kẻ tà tu người người chán ghét trong Ma tộc. Bất kỳ nữ tử nào một khi rơi vào tay Si Tâm trưởng lão Phấn Như Mộng, có thể nói là sống không bằng chết.
“Hoắc Kiến Bách, người còn là người nữa không?"
Lăng Thái Tức nổi giận khó nén được, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, vô kế khả thi.
“Ca, xin lỗi, xin lỗi.."
Nước mắt Lăng Linh Linh rơi như mưa, biết mình đã phạm phải sai lầm lớn. Nhưng lúc này đến cả việc tự sát nàng cũng không làm nổi.
Đúng lúc này...
“Công tử, ở phía xa có một chiếc tinh hạm Nhân tộc đến gần"
Phụ tá của hành động lần này Bát Tí Chiến Long - Hoắc Tụ Huyết tiến đến bên cạnh Hoắc Kiến Bách, nhỏ giọng báo cáo. Hả?
Nơi này, tại sao có thể có tinh hạm của Nhân tộc chạy đến? Không lẽ là viện quân của Lăng Thiên phủ?
Trong lòng của Hoắc Kiến Bách hơi động, quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy bên trong hư không ngoài vạn mét, quả nhiên là có một chiếc tinh hạm màu đen nhạt đang lén lén lút lút tới gần, họa phong rất là kì lạ, mặc dù hình dung tinh hạm như vậy nhìn có chút kỳ quái, nhưng chiếc tinh hạm này thật sự là một con chồn xông vào trong ổ gà muốn ăn trộm gà.
"Là một chiếc tinh hàm cấp nghị viên."
Hoắc Kiến Bách nói: "Đánh ra cờ hiệu Lăng gia đi dụ bắt, một khi tới gần, thủy thủ trên thuyền giết chết toàn bộ, chó gà không tha" "Tinh hạm là giữ lại hay là..."
Bát Tí Chiến Long Hoắc Tụ Huyết hỏi thăm.
Dù sao thì một chiếc tinh hàm cấp nghị viên cũng có giá trị không nhỏ.
Hoắc Kiến Bách nói: "Hủy đi, không được phép giữ lại, làm đại sự không cần thèm muốn lợi nhỏ.
"Vâng."
Bát Tí Chiến Long Hoắc Tụ Huyết lập tức dẫn người đi làm.
Đám người Lăng Thái Tức nhìn về phía tinh hạm ở xa xa, trong lòng dâng lên một tia hi vọng.
Là viện quân sao? Hắn vội vàng cho người đánh ra tín hiệu nhắc nhở, nhưng toàn bộ đều bị cường giả Hoắc gia cùng Ma tộc chặn đường, căn bản không được cảnh báo tác dụng.
"Từ bỏ đi, chỉ là một chiếc tinh hạm mà thôi, không nổi lên được gợn sóng gì"
Hoắc Kiến Bách thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lăng Thái Tức đối diện, từng bước ép sát nói: "Thế nào? Lăng huynh, người nghĩ kỹ rồi chứ? Chỉ cần bó tay chịu trói, ta có thể cho người và muội muội người toàn thây, để các ngươi hồn về đất cũ, bằng không, chỉ có thể mời Phấn lão tiền bối động thủ.."
Lăng Thái Tức tâm như dầu sắc.
Nhìn muội muội khóc lệ hoa như mưa, hắn phẫn nộ muốn điên, nhưng lại không thể làm gì được.
"Thời gian suy nghĩ quá dài rồi đấy, Lăng huynh"
1199 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận