Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2044: Ác mộng vẫn chưa kết thúc

“Ẳng ẳng!”
Con chó đen to lớn rú thảm, đầu một nơi thân một nẻo.
Một nam nhân có mái tóc dài màu đen xuất hiện bên cạnh đứa bé. Mái tóc dài của hắn được buộc gọn sau đầu, râu ria xồm xoàm, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng nhìn đứa bé bị dọa đến khóc lớn, thở dài một tiếng: “Nghiệp chướng!”
Mấy con chó hoang khác cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người nam nhân này, lập tức giải tán.
Gương mặt nam nhân trẻ tuổi hiện lên sự do dự.
Cuối cùng, mũi chân của hắn nhẹ nhàng vẩy một cái. Đứa bé bay lên, rơi vào bên trong cái gùi sau lưng hắn. Lúc này, gió lại thổi vào tay áo dài của hắn.
Tay áo nhẹ nhàng lưu động theo gió.
Thì ra hắn không có hai tay.
“Đi thôi, để ta sắp xếp cho ngươi trước.”
Nam nhân trẻ tuổi nhìn thoáng qua cặp vợ chồng trẻ chết thảm, dùng sức mạnh chấn ngược vách tường, chôn cả hai trong gạch xong, lúc này hắn mới mang theo đứa bé rời đi.
Nam nhân trẻ tuổi không có tay vừa mới đi được mấy bước đã có mấy kiếm sĩ Bạch Phát Phi Giáp tộc ngăn lại đường đi của hắn.
“Ai bảo ngươi cứu người?”
Kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc dẫn đầu ánh mắt như đinh nhìn nam nhân không tay, chợt lộ ra nụ cười trêu tức: “Chúng ta để cái đồ chơi nhỏ đó chết, ngươi lại dám phá hư trò hay của chúng ta. Ngươi nhất định là dư nghiệt của Văn Hương kiếm phủ, bắt lại.”
Lời còn chưa dứt.
Nam nhân không tay bước ra một bước. Thân hình trong nháy mắt trở nên hư ảo. Huyễn ảnh lấp lóe.
Kiếm khí bức người.
Kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc chợt cảm thấy không ổn. Trong lúc hắn đang định rút kiếm, chỉ cảm thấy trước mặt có một cơn gió lạnh thổi qua, hai ống tay áo nhẹ nhàng lóe lên, trong tầm mắt đã không còn bóng nam nhân không tay.
Đảo mắt, nam nhân không tay đã biến mất không thấy đâu.
Hơn mười kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc đứng thẳng bất động tại chỗ, không nhúc nhích.
Một cơn gió thổi qua.
Keng keng keng.
Kiếm trong tay bọn họ đứt thành hai khúc rơi xuống đất phát ra tiếng giòn vang.
Phốc phốc phốc phốc.
Máu bắn ra từ trong cổ họng bọn họ.
Tất cả đều chậm rãi ngã xuống mặt đất, giống như băng tuyết tan rã biến thành những thứ chất lỏng màu đen hòa tan trên mặt đất.
...
...
Hô hô...
Hoa Phi Hoa phát ra tiếng thở dốc kịch liệt.
Mồ hôi từ cổ, lưng, trán chảy ra, dính sát quần áo, khiến cho chiếc áo lót màu hồng phấn dán chặt vào cơ thể mềm mại, phác họa đường cong hoàn mỹ của nàng.
“Sư phụ...”
Hai nữ đệ tử phục thị bên cạnh vội vàng đưa lên bộ đồ mới và khăn lông khô.
Lau khô cơ thể, Hoa Phi Hoa chậm rãi đứng lên thay bộ quần áo sạch sẽ khác, lúc này nét suy yếu trên mặt mới tan mất một chút.
“Thời gian dành để loại trừ cái thứ xúi quẩy đó hàng ngày càng lúc càng nhiều.” Nàng âm thầm thở dài trong lòng.
Thời gian khuất nhục đó không biết khi nào mới có thể kết thúc. Hai nữ đệ tử sau lưng dùng ánh mắt vô cùng tôn kính nhìn nàng.
Mấy ngày qua, Phủ chủ luôn dùng tấm thân của mình chịu nhục, tận khả năng của mình bảo vệ sinh mệnh của mấy trăm nữ đệ tử.
Chỉ là ác mộng đó khi nào mới kết thúc.
Liệt Dương đại thân chính là ác ma không thể chiến thắng.
Có lúc, các nữ kiếm khách Văn Hương kiếm phủ bị ác mộng và bóng ma bao phủ cũng không biết Phủ chủ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải kiên trì và nhẫn nhục rốt cuộc là đang chờ đợi cái gì.
Sau khi thay quần áo xong, Hoa Phi Hoa nhìn ra ngoài cửa. “Là ai?”
Sắc mặt nàng hiện lên sự cảnh giác.
“Địa trấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú.”
Giọng nói của một nam nhân từ ngoài cửa truyền vào.
Ánh mặt trời chiếu một cái bóng thon dài ở cửa gian phòng.
Đây là cái bóng người ta vừa nhìn là biết của một nam nhân tuấn mỹ. Tỷ lệ hoàn mỹ của thân hình đều hiện ra trên cái bóng.
Điểm kỳ lạ duy nhất chính là, hai ống tay áo của cái bóng lại nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Biểu hiện của Hoa Phi Hoa không có gì thay đổi nhưng bên trong ánh mắt lại như có lửa nhóm lên, giống như ánh sáng được chờ mong xông phá đêm tối trùng điệp.
“Là ai?”
Hai nữ đệ tử giật mình, rút kiếm bước ra cửa.
“Không cần khẩn trương, hai người lui xuống đi.”
Hoa Phi Hoa bước nhanh đến cửa, ngăn lại hai nữ đệ tử, sau đó nhìn nam nhân tay cụt bên ngoài.
Đầu tóc rối bời và râu ria xồm xoàm vẫn không che giấu được sự anh tuấn của người này. Ánh mắt trong trẻo như gió như ánh sáng, mang theo sự hỏi thăm.
Hoa Phi Hoa biết hắn đang hỏi thăm cái gì.
“Môn triêu đại hải, tam hà hà thủy vạn niên lưu.” Nàng nói khẽ.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Nam nhân tay cụt gật đầu.
Ám hiệu không có vấn đề.
Ám hiệu khó hiểu, không rõ ràng cho lắm nhưng lại có thể nói ra, nói rõ nữ nhân trước mắt tuyệt không phải địch nhân cải trang.
“Tổng cộng có hai trăm mười lăm đệ tử, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ đại nhân có muốn mang chúng ta rời đi không?” Hoa Phi Hoa nói.
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: “Ta chỉ có thể mang một mình Phủ chủ đi thôi.”
Hoa Phi Hoa biến sắc: “Cái này... không được. Chẳng phải kế hoạch chính là cứu toàn bộ Văn Hương kiếm phủ ta sao? Đệ tử khác không được cứu, cho dù ta chết cũng không thể đi.”
“Năng lực của ta cũng chỉ có thể mang một mình Phủ chủ đi mà thôi.”
Nam nhân tay cụt nói: “Mang nhiều người hơn nữa sẽ có nguy hiểm, ta...”
Lời còn chưa dứt.
“Mời phủ chủ đi nhanh.”
Một nữ đệ tử bên cạnh quỳ một gối, trường kiếm bên hông như ánh sáng xẹt ngang qua cổ của mình.
Một nữ đệ tử còn lại không nói một câu, chỉ rút kiếm tự vẫn.
Ông trời có mắt, rốt cuộc có thể nhìn thấy một tia sáng bên trong bóng tối. Các nàng tuyệt đối không thể trở thành vướng bận cho Phủ chủ sư phụ. Bọn họ biết sư phụ không muốn để lại hai nàng, lập tức tự vẫn, chặt đứt quải niệm của sư phụ.
Thân hình Hoa Phi Hoa lảo đảo, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp.
Cũng may nam nhân cụt tay phản ứng cực nhanh, ống tay áo như thiểm điện đánh bay lợi kiếm đang chuẩn bị cắt vào cổ họng hai nữ đệ tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận