Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2406:

“Đại soái”, chủ tướng hộ vệ đi theo Huyết Hải Ma Kiêu Thủy Lưu Quang bước nhanh đến, cung kính hành lễ: “Giới tinh Bắc Lạc Sư Môn đã trở thành một nơi mất trật tự và hỗn loạn. Nạn trộm cướp hoành hành, tài nguyên khô kiệt, ngưu xà quỷ thần các phương ẩn hiện, rất nhiều kẻ tộm ẩn thân nơi này, không hề có trật tự, cực kỳ nguy hiểm. Chúng ta không nên đi xa, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, một canh giờ sau khi tiếp tế thì lập tức xuất phát ngay.
“Ta biết rồi"
Lâm Bắc Thần khoát tay: “Các ngươi tranh thủ thời gian tiến hành tiếp tế, ta xuống dưới xem sao? Hắn đi cùng với Tần chủ tế, Quang Tương và hổ cặn bã, từ chối những chiến tướng khác đi theo bảo vệ, rời khỏi Kiếm Tiên Hào, chuẩn bị đi dạo chung quanh thành thị xem sao.
Cái gì là đọc một vạn quyển sách không bằng đi một vạn dặm đường.
Tần chủ tế tu luyện huyết mạch Tiến Sĩ Đạo, phương thức tu luyện rất kỳ lạ, chính là phải đi nhiều một chút, gia tăng lịch duyệt và kiến thức, mở rộng tầm mắt mới có thể gia tăng tu vi.
Bến cảng vô cùng hoang phế.
Giống như một phế tích công nghiệp to lớn. Gần như không thấy nhân viên quản lý đâu cả.
Từng ánh mắt không có hảo ý ẩn núp trong bóng tối quan sát đám người Lâm Bắc Thần, giống như đang chọn con mồi.
Đằng trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Phía cuối cầu cảng, một đám người già và trẻ nhỏ quần áo tả tơi trốn trong chỗ tối, nhìn thấy đám người Lâm Bắc Thần, hai mắt sáng lên, giống như chó lang thang, mèo lưu manh bị chết đói liều lĩnh lao đến.
“Thiếu gia, có gì ăn không? Chỉ cần có thể ăn, cái gì cũng được.
“Xin hãy thương xót cho ta miếng nước"
“Đại nhân tôn quý từ xa đến, ngài có thuốc giải độc không. Ta muốn xin một viên, chỉ một viên thôi, con trai ta sắp không chịu được rồi"
“Thiếu gia, ngài hãy nhận ta đi. Ta mới mười sáu, là cô nhi, ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngài. Chỉ cần có thể ăn no, không, có thể ăn lửng dạ là được. Ngài coi ta là chó cũng được”
Lâm Bắc Thần bị vây quanh.
Lúc này, hắn có một loại cảm giác không chân thực.
Đây là thành thị phồn hoa nhất Bắc Lạc sư môn sao?
Đây có phải là bến cảng lớn nhất vốn nên ngựa xe như nước của thành thị phồn hoa nhất không? Nó chẳng khác nào một đống phế tích. Giống như phế tích thời đại tận thế.
Hắn nhìn người già và trẻ nhỏ chung quanh.
Nói bọn họ là nạn dân là còn có chút mỹ hóa, rõ ràng là động vật cực kỳ đói khát thì đúng hơn. Bên trong ánh mắt có hy vọng, có chết lặng, thậm chí còn có người cực lực che giấu sự hung ác của mình. Lâm Bắc Thần thậm chí hoài nghi, nếu không phải trên người hắn có bội kiếm và giáp trụ, có lẽ nháy mắt sau đó bọn họ sẽ nhào đến tranh đoạt.
Tần chủ tế rất kiên nhẫn lấy ra nước và thức ăn, không hề phiền chán, yêu cầu trẻ em và người già xếp hàng, sau đó lần lượt phân phát.
Tin tức truyền đi rất nhanh.
Càng lúc càng có nhiều nạn dân nghe tin chạy đến.
Trong đó còn có những tráng niên quần áo tả tơi.
Người càng lúc càng nhiều, đội ngũ xếp hàng càng lúc càng dài.
Tần chủ tế vẫn rất kiên nhẫn.
Trong nháy mắt, nửa canh giờ trôi qua.
Hạm đội Kiếm Tiên đã tiếp tế hoàn tất. Chủ tướng Thủy Lưu Quang phái người đến thúc giục, bị Lâm Bắc Thần đuổi trở về. Lại qua một nén nhang nữa, Thủy Lưu Quang đích thân chạy đến: “Công tử, đã đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi"
“Mau cút về, xuất phát cái đầu ngươi đấy.
Lâm Bắc Thần nổi giận: “Không thấy nữ... lão sư của ta đang cứu tế nạn dân sao? Ngươi chờ một lúc đi, cứu tế xong rồi nói"
Thủy Lưu Quang: “"
Bi mång.
Nhưng lại rất vui.
Đại nguyên soái làm việc, thần bí khó lường.
Nhiều khi, đại nguyên soái nói những từ kỳ quái không giải thích được, nghe xong cảm thấy thô tục không chịu nổi, nhưng cẩn thận phỏng đoán lại cảm thấy ẩn chứa thâm ý diệu dụng vô tận.
Đối với điều này, chiến tướng cao tầng Kiếm Tiên quân bộ đã tập mãi thành quen.
Thủy Lưu Quang bị mắng một trận nhưng trong lòng một chút cũng không giận, ngược lại còn bắt đầu suy nghĩ có phải nàng ta đã không để ý đến điều gì hay không. Đại nguyên soái cứu tế những nạn dân đói khát như linh cẩu có phải có dụng ý cấp độ sâu nào hay không.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn.
Nước và thức ăn trên người Tần chủ tế chia xong mới kết thúc đợt “cứu tế”.
Đám nạn dân vẫn không tình nguyện rời đi.
Tần chủ tế nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, đứng trên cầu, từ trên cao nhìn xuống thành thị đã chìm vào bóng tối. Ráng trời chiều nhuộm đỏ đường chân trời.
Trong con ngươi thanh lãnh của mỹ nhân tóc bạc phản chiếu ánh đèn thưa thớt của thành thị như ẩn như hiện. Tất cả đều lộ ra sự tĩnh mịch và trầm mặc.
“Không thì chúng ta vào thành một chút?”
Lâm Bắc Thần đề nghị. Tần chủ tế gật đầu: “Ừm?
Nàng cũng muốn đi nhìn qua một lần.
Lúc này, Tần chủ tế vốn không phải là người theo chủ nghĩa giá trị nhan sắc cũng không nhịn được mà tán thưởng tiểu nam nhân bên cạnh, chẳng những có thể hiểu nàng nghĩ gì, đồng thời còn nguyện ý tốn thời gian yên lặng ở bên cạnh làm bạn với nàng.
Hai người thuận theo cây cầu chậm rãi bước xuống.
Thân là hộ vệ, Thủy Lưu Quang muốn đi theo, nhưng lại bị Lâm Bắc Thần ném cho ánh mắt “có tin lão tử đập nát sọ não của ngươi hay không”, sau đó đuổi đi.
Mẹ nó.
Lúc này, ai dám không có mắt đến làm bóng đèn, ta một cước tiễn hắn lên đường.
Bến cảng nằm cao hơn, có thể quan sát toàn bộ thành thị.
Mượn nhờ ánh sáng nhạt, thành thị bên dưới rộng lớn mà hoang vu.
Từng tòa cao ốc chọc trời thể hiện thịnh cảnh ngày xưa.
Tuy nhiên, cửa sổ thủy tinh cao ốc lại vỡ vụn, cát và tạp vật nằm vương vãi trên đường phố, cửa hàng rách nát, phố xá bừa bộn...
Ánh trời chiều tô vẽ cho mọi thứ một chút huyết sắc.
Mỗi một hình ảnh dường như muốn nói cho thế giới này biết, phồn hoa ngày xưa đã đi xa, bây giờ Điểu Châu thị đang nằm trong hỗn loạn thiêu đốt.
Dọc theo chiếc cầu quanh co như cầu thang, hai người xuống đến khu vực dưới chót của bến cảng.
1339 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận