Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2681: Trời giúp ta

Trịnh Tân Lộc chính là đạo sư lâu năm ở học viện Cầu Tri.
Địa vị cực cao.
Gần như ngang hàng với mấy người Tứ đại thiên vương Phương Chi Li.
Đám người vốn còn ngờ vực không đưa ra quyết định, nghe thấy hắn nói như thế, trong lòng nhất thời trở nên hơi căng thẳng.
Tất cả đáp án hình như đều lộ ra chỗ bí ẩn.
"Trịnh Tân Lộc, ngươi... Tên cẩu tặc kia" Sắc mặt Phương Chi Li "Khổ Chu" đại biến. Nghìn tính vạn tính, không tính ra được bên trong nội bộ học viện Cầu Tri vậy mà lại xuất hiện phản đồ.
Bí mật lớn nhất cuối cùng cũng bại lộ.
Biến hoá liên tiếp thế này, lọt vào trong mắt của tất cả những người xung quanh, thế cục lập tức trở nên sáng tỏ.
Xong rồi.
Thư Đế Không Sơn Ánh Nguyệt chết thật rồi.
"Ha ha ha... đúng là trời giúp ta mà."
Lý Tử Dị sau khi giật nảy mình xong thì ngửa mặt lên trời cười như điên. Vốn dĩ hắn cho rằng dù cảnh giới Không Sơn Ánh Nguyệt có thụt lùi, nhưng vẫn có sức đánh một trận, không ngờ đã là nó mạnh hết đà từ lâu.
Hôm trước, sau khi đón trọn một nhát đạo của Hắc Thạch Đế, nhìn bên ngoài thì cứng, trên thực tế đã bị đao thế phản chấn mà chết.
Tất cả đều đã kết thúc rồi.
"Mời Hắc Thạch bệ hạ xuất thủ, diệt trừ dư nghiệt của Thư Đế, đại thế tinh hệ Lệ Chí đã thành" Lý Tử Di cười như điên, để tỏ lòng thành, hắn còn cúi người uốn gối quỳ xuống đất, vô cùng thành khẩn nói: "Bệ hạ, mời xuất thủ" Trên quảng trường học viện Cầu Tri lập tức trở nên hỗn loạn tưng bừng và khiếp sợ.
Lâm Bắc Thần cũng sợ.
Mẹ nó, vốn còn đang cầu Thư Đế chống chịu thêm tí nữa. Ai biết lão nhân gia nàng nhà mình lại y ra rắm thế này. Không được rồi.
Phải rút.
"Đến bên cạnh ta này"
Lâm Bắc Thần hét to, đồng thời móc ra AWM, giơ tay chỉa về phía Hắc Thạch Đế, chính là một phát bắn.
Đế giả xuất thủ quá đáng sợ, một khi Hắc Thạch Đế trấn áp được mình, vậy xem như "hồi thành", cũng không thể nào thuận lợi dẫn theo mấy người Tần chủ tế và Vương Phong Lưu được. Nên không bằng hắn cứ ra tay trước, chơi hắn một phát, giành được tiên cơ trong nháy mắt đó. Pång. Tiếng súng rõ ràng. Dưới tấm bia đá, ở giữa mi tâm của Hắc Thạch Đế bắn ra tia lửa. Bắn trúng rồi.
Lâm Bắc Thần kinh ngạc.
Đối với Đế giả mà nói, bị đánh trúng cơ thể cũng là một loại sỉ nhục rồi nhỉ. Nhưng Hắc Thạch Đế không hề phóng thích khí cơ ngăn cản năng lượng từ viên đạn. Nhưng sự việc xảy ra trong nháy mắt sau đó càng khiến Lâm Bắc Thần phải kinh ngạc hơn nữa. Trên trán Hắc Thạch Đế bắn ra một tia lửa, cơ thể hơi nghiêng lệch đi một cái, giống như bức tượng điêu khắc bị đẩy ngã, không hề có bất kỳ phản ứng nào, cứ vậy ngã ra đất, lăn lọc tọc lọc tọc ra xa mười mấy mét...
Bầu không khí, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tình huống gì thế này?
Đế giả cao cao tại thượng vậy mà lại lăn lộn toàn bụi đất.
Lâm Bắc Thần thoáng nhìn sang khẩu AWM trong tay mình, đầu óc hơi mơ hồ theo.
Ban đầu hắn đinh bắn một phát, làm màu bỏ chạy.
Bây giờ tình huống lại là thế nào đây?
Hắc Thạch Đế đang biểu diễn màn dùng da thịt chống đạn à? Hơn nữa, thoạt nhìn màn biểu diễn còn lật xe nữa.
Lý Tử Dị cũng ngớ người.
Nhưng hắn phản ứng lại cực kỳ nhanh, lập tức nói đỡ: “Hèn hạ, vậy mà lại đánh lén Hắc Thạch bệ hạ. Nhưng công kích của ngươi, đến cả da của Hắc Thạch bệ hạ cũng không trầy được. Trần Bắc Lâm, đây chắc là đòn tấn công mạnh nhất của người rồi nhỉ, năng lực chỉ có thế."
Lâm Bắc Thần chớp mắt mở to.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một khả năng.
Biết đâu...
Hắc Thạch Đế uống metanol, trực tiếp uống tới chết luôn rồi?
Dù sao metanol cũng không phải rượu giả, cái thứ đồ chơi này tác dụng trực tiếp lên hệ thống thần kinh trung ương. Vả lại, nó còn trải qua quá trình biến đổi của điện thoại... Thật sự khiến một vị Đế giả uống vào nghèo luôn sao?
Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng thấy chắc chắn là thế rồi.
Khó trách trước đó Hắc Thạch Đế ngồi ngay ngắn ở dưới tấm bia đá, khí tức hoàn toàn không thấy đầu.
Lâm Bắc Thần còn tưởng là hắn đang nuôi dưỡng khí tức, nên mới thu liễm tất cả khí tức lại, không nhịn nổi mà còn sợ hãi thán phục trước trình độ cao minh của Đế giả thu liễm khí tức bản thân, quả nhiên là chết không hay không biết...
Bây giờ xem ra chỉ là do chính mình sợ quá mà nhìn gà hóa cuốc rồi.
“Mời bệ hạ xuất thủ"
Lý Tử Di vẫn không chịu nhận thua, quay người về phía người đang đầy bụi bặm mà hành lễ: “Giết chết tiểu tặc Trần Bắc Lâm vô lễ đến cực điểm kia.”
- Không phải do đầu óc của hắn không dùng được.
Mà đúng là Đế giả có vẫn lạc, cũng chưa từng có ai qua loa như thế này.- Nhưng người nọ lại không hề truyền ra chút động tĩnh nào.
Bụi mù đã ta đi.
Hắc Thạch Đế vẫn duy trì tư thế ngồi kia, người ngã vào trong bụi đất. Thoạt nhìn cứ như một pho tượng.
Thế này Lâm Bắc Thần càng thêm tin tưởng vào phán đoán trước đó của mình.
Đường đường là Đế giả, không thể nào làm ra loại hành vi đầy “nghệ thuật”
thế này trong trường hợp nghìn vạn con mắt đang hướng vào.
Đại khái là đã lạnh cũng luôn rồi.
“Đừng gọi nữa"
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Kẻ địch xấu hổ ta đi cởi đồ của hắn?
“?"
Lý Tử Dị nhìn Lâm Bắc Thần. Có ý gì? Vô số ánh mắt tập trung về phía Lâm Bắc Thần.
Vào thời khắc mọi người đều dồn ánh mắt về mình, Lâm Bắc Thần đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một luồng khói, thả nhiên nói: “Hắn đã chết rồi."
Lý Tử Dị giật nảy mình, chợt nở nụ cười lạnh, đáp: “Hoang đường, Hắc Thạch bệ hạ chính là Đế giả, làm sao lại."
Đùng.
Lại thêm một tiếng nổ AWM “Phá thể vô hình kiếm khí”
rõ ràng lọt vào tai.
Hắc Thạch Đế nằm dưới đất, trên huyệt thái dương lại tóe ra một tia lửa, cơ thể cứng đờ như tượng lại lăn lăn lộn lộn tiếp.
Bất lực như cái bao tải rách. Tro bụi lại lần nữa bay lên.
1238 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận