Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2541: Điều kiện lần này là gì?

Hạo Nhị Chi Viêm đang mở túi.
Túi trữ vật nặng trĩu, kim quang xuyên thấu ra bên ngoài, bên trong chắc hẳn chứa rất nhiều Hồng Hoang kim rồi.
Hắn mở ra, đưa tay vào vốc một nắm.
Biểu cảm sai sai.
Hắn lấy ra xem, là mấy quả lê vàng.
Xem đi xem lại, trong túi trữ vật vậy mà lại toàn là lê vàng giống thế.
Kim quang xuyên thấu ra bên ngoài nhìn thấy trước đó hóa ra chỉ là hiệu quả thị giác của cái túi trữ vật này mà thôi.
Cảm xúc tức giận vì bị sỉ nhục trí thông minh lập tức lấp đầy trong đầu Hạo Nhị Chi Viêm.
Hắn đang muốn bùng nổ, đột nhiên một tiếng bốp vang lên, đầu đau đớn kịch liệt, máu tươi chảy xuống men theo tầm mắt, khiến tầm mắt nhuốm màu đỏ tươi.
“Mẹ nó, phong cho ông đây làm Bật Mã Ôn?"
Lâm Bắc Thần thở hồng hộc tức giận, nói: “Các ngươi thật sự đúng là lão hầu tử nằm mơ... đừng có nằm mơ nữa.
“Ngươi.."
Khâm sai Hạo Nhị Chi Viêm giơ tay sờ lên hoàng chỉ khảm trên trán mình.
Gần như sắp làm nổ tung cả đầu của hắn ta.
“Giết hắn cho ta"
Hạo Nhị Chi Viêm căng họng hét lên với cái giọng the thé.
Phía sau lưng, trong hốc mắt của một tên cường giả Tu La mặt quỷ răng nanh cấp bậc Tinh hà lóe sáng.
Bàn tay ấn lên chuôi đao đặt bên hông.
Trong hư không, mấy đường đao khí xẹt qua, nhanh đến mức mắt thường không thể nào bắt kịp.
“Ngươi đã chết rồi"
Tên Tu La cấp bậc Tinh hà kia thản nhiên nói.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn xuống.
Ở trước người mình, trên lớp áo trắng hiện ra một vết chém.
Trúng đạo rồi.
Nhát đao quá nhanh.
Hắn đưa tay đặt lên trước ngực, phát hiện trên da có một vệt trắng mờ mờ.
“Trúng phải Liệt Tinh Trảm của ta, cơ thể của ngươi, đã vỡ vụn rồi.
Tên cường giả cấp bậc Tinh hà kia cười lạnh, nhưng chỉ nháy mắt sau đó gương mặt cười kia bỗng dưng cứng đờ: “Không... không thể nào?"
Ngoại trừ quần áo bị vỡ vụn ra, trước lồng ngực Lâm Bắc Thần, đến cả lông tơ cũng không bị đứt một cọng nào.
Con mẹ nó chẳng nhẽ ngươi cho rằng mình là Kenjiro chắc?
“Đưa áo khoác cho ta.
Lâm Bắc Thần thẹn quá hóa giận, hét to: “Thần Nhi... Khống chế đám tôn tử này lại"
Lời chưa kịp dứt.
Vầng trăng lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng bạc bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Phát ra sóng âm tần số thấp quái dị.
“Tà Nguyệt Chùy"
Lăng Thần đã âm thầm chuẩn bị trước từ sớm, lập tức tế ra bảo cụ luyện kim cấp 70 này.
Dưới uy áp khổng lồ, tầm mắt của đám người Hạo Nhị Chi Viêm trắng bệch, tiếp đó uy áp kinh khủng cuốn tới, khiến tinh thần bọn chúng chấn động. Chân khí trong cơ thể bỗng nhiên hỗn loạn, không thể nào điều khiển được, cơ thể cũng cứng đờ, động tác chậm lại.
“Giết chết bọn hắn”
Lâm Bắc Thần hạ lệnh.
Ba vị khách mặc áo bào đỏ và hai vị giáo tập của Chính Khí thư viện dù chẳng tình nguyện chút nào, nhưng cũng không dám làm trái lại ý của hắn, tự mình ra tay.
Màu máu đỏ lan ra.
Đám người khâm sai Hạo Nhị Chi Viêm của hoàng triều Y Trĩ ngã xuống bên trong vũng máu.
Hai gã cường giả cấp bậc Tinh hà được mệnh danh là thực lực kinh người không có chút năng lực phản kháng nào, hoàn toàn không kịp phản ứng, đã thân tử đạo tiêu.
Cứ thế chết đi.
Lâm Bắc Thần cầm điện thoại, chụp ảnh lại, biểu cảm vô cùng hài lòng.
“Tà Nguyệt Chùy”
hóa thành lưu quang, quay trở lại trong tay Lăng Thần ở trong trang viên.
Lâm Bắc Thần cất điện thoại đi, tiến lên phía trước liếm túi.
Mặc dù đã trở thành nhiếp chính vương, nhưng tuyệt đối không thể quên ngón nghề truyền thống. Lấy được một vài bí tịch, Hồng Hoang kim, giáp trụ, một vài món sản phẩm luyện kim đáng tiền.
Đáng tiếc, chúng đều là đồ hệ thống đặc biệt của “Ám Ảnh Đạo”, có tác dụng không lớn lắm đối với Lâm Bắc Thần.
Bên cạnh cũng không có ai có thể dùng được chúng.
Quay về đợi đến khi app “Cá Muối”
cập nhật hoàn tất là có thể treo hết lên đó bán lấy tiền rồi.
“Ném thi thể của bọn chúng ra ngoài cho chó ăn đi Lâm Bắc Thần nói xong thì xoay người trở về sơn trang cùng với mấy người Bàn Hổ.
Hai đóa hoa nở rộ, mỗi nhánh một bông.
Bên trong đại sảnh.
Hoàng thúc vẻ mặt nhẹ nhõm, dáng vẻ làm như không để ý.
Đạo Ngô Danh không nhịn được thầm suy đoán trong lòng, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, khí thế không tầm thường, xem thấy từ người ở trên vị trí cao lâu năm, đến cả lão Vương của vương triều Thiên Lang như hắn hình như cũng không sánh bằng.
Tương phản hoàn toàn với hoàng thúc, Đao Ngô Danh đợi chờ trong đại sảnh, trong lòng hơi bất an.
Đã ứng phó với sứ giả từ hoàng triều Y Trĩ một lần, Đao Ngô Danh biết rõ những người này khó đối phó ra sao. Nếu không hắn cũng sẽ không dùng đến cách giả chết để kéo dài thời gian như vậy.
Lần này, hai người Đao Kiếm Tiếu và Lâm Bắc Thần chỉ sợ cũng phải bấm bụng nuốt giận.
Nhưng chỉ cần có thể nghĩ ra cách, để ức vạn Nhân tộc ở tinh khu Tử Vi được yên ổn tạm thời, nhịn một chút cũng được.
“Haizzz, để một người tâm cao khí ngạo như Lâm nhiếp chính đi đối mặt với loại tiểu nhân thế kia, đúng là làm khó hắn..”
Bàn Hổ Nương cũng không nhịn được mà cảm khái.
Vừa nói đến đây thì Lâm Bắc Thần và Bàn Hổ tiến vào.
“Hở? Khâm sai đâu? Đã an bài rồi chứ?”
Đao Ngô Danh hỏi.
“Đã tiễn về rồi.
Lâm Bắc Thần không hề lo lắng chút nào ngồi xuống, uống một ngụm trà, nói: “Đi không được yên lắm.
“Về rồi ư?"
Đao Ngô Danh giật nảy mình, vô thức nói: “Ngươi đồng ý yêu cầu của bọn hắn? Điều kiện lần này là gì?”
Nếu không, đám khâm sai hoàng triều Y Trĩ không thể nào dễ dàng rời đi như thế được.
“Không có đâu, bọn hắn dữ dằn thế mà"
Lâm Bắc Thần nhắc lại nội dung bên trong hoàng chỉ Tà Võ Vương một lần, rồi nói tiếp: “Yêu cầu như thế này, làm sao ta có thể đồng ý cho được. Ta nổi giận, ném thánh chỉ vào mặt tên khâm sai kia. Kết quả là chui đâu ra một tên thằng nhóc cầm đao chém ta, ta cũng chỉ có thể đuổi bọn hắn về nhà thôi. Là kiểu không cần phải ngồi xe nữa, mà trong nháy mắt được về tới nhà ngay.
Sắc mặt Đao Ngô Danh lập tức biến đổi. Hắn nhìn về phía con trai mình.
Đao Kiếm Tiếu cười rất chân thành gật đầu, nói: “Đã... đã... đã giết cả rồi"
1083 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận