Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2556: Bảo vệ vinh quang đại soái nghĩa bất dung từ

“Thân là hộ vệ đại soái, giữ gìn vinh quang của đại soái là chức trách cơ bản của ta. Ta không thể trơ mắt nhìn cuồng đồ làm nhục đại soái trước mặt mọi người mà còn thờ ở được”
Lâm Bắc Thần tiến lên một bước, hất cái mặt bốn mươi lăm độ, dõng dạc nói: “Bồi tội với loại tiến hóa thất bại còn xấu hơn cả lợn rừng này? Đại soái, ta thà chết còn hơn.”
Đánh nhau. Mau đánh đi.
Haha, trước phải để cho đồng minh ma thú các ngươi vỡ tan, cũng xem như công lao của đại nội gian ta.
Cùng lắm thì lão tử chạy đi.
Còn có thể giữ được tấm thân hoàn bích, không cần chen xe buýt.
Trong lòng Lâm Bắc Thần đang nhảy cẫng lên.
Lệ Vũ Tầm giật mình, ánh mắt lóe lên sự khác lạ.
Những người bên trong đại điện cũng ngẩn ra.
Tiểu thị vệ này đang biểu diễn hay là trung thành thật sự?
Lỗ mũi Thú nhân Hoắc Nhĩ Tư phun ra hơi nước màu trắng.
Hiển nhiên, bị làm nhục trước mặt mọi người khiến hắn tức giận không ít.
Nhìn Lệ Vũ Tầm, hắn nghiêm túc nói: “Việc này, nếu Xích Luyện thần giáo các ngươi không cho bổn sứ một công đạo, lần này bổn sứ trở về, đồng minh giữa hai nhà xem như xong. Hắc hắc, thượng nghị lúc trước cũng coi như dẹp bỏ. Tư nguyên tinh khu Tử Vi rốt cuộc thuộc về ai, chúng ta đều dựa vào bản lãnh, cùng lắm thì gặp nhau ngoài chiến trường thôi"
“Bất Trị Hạo, ngươi còn không mau tạ tội với Hoắc Nhĩ Tư tướng quân?"
Diệp Khinh An thấp giọng nói.
“Đại soái, tiểu thị vệ này không biết sống chết, nên giết”
“Đường đường là yến hội quân chính, một tên thị vệ nho nhỏ mà cũng dám hồ nháo. Người đầu, mau bắt hắn lại, giao cho Hoắc Nhĩ Tư tướng quân xử lý”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng, nên giết”
Trong đại điện, rất nhiều cường giả Xích Luyện thần giáo đều đứng dậy quát lớn. Lần này liên hợp với Chiến Nguyên thú nhân đối với Xích Luyện thần giáo mà nói là một sự kiện vô cùng quan trọng, liên quan đến đại kế phát triển Thần giáo, tuyệt đối không cho phép hợp tác thất bại.
“Ha ha ha...
Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời cười to.
Cười phách lối. Cười mỉa mai. Trong tiếng cười còn mang theo sự thương hại, chẳng thèm ngó tới. Tiếng cười như sấm nổ quanh quẩn bên trong đại điện.
“Ngươi cười cái gì?”
Ánh mắt Lệ Vũ Tầm sắc bén nhìn hắn.
Cớ gì bật cười chứ?
Lâm Bắc Thần toại nguyện, tiếng cười vừa thu lại đã dõng dạc nói: “Đường đường đệ nhất mỹ nhân Xích Luyện thần giáo, Nguyên soái đại quân thống soái Thánh giáo tọa trấn thành lũy chiến tranh lại bị một tên Thú nhân da xanh xấu xí như heo mượn rượu ý đồ làm nhục, chẳng khác nào chà đạp uy nghiêm Thánh giáo ta. Nhưng ở đây, gần trăm tín đồ Thánh giáo, ngày thường luôn tự xưng mình là tín đồ trung thành nhất của Xích Luyện Ma Thần, lúc này lại không có ai dám đứng ra phản bác, ngược lại còn ra lệnh cho một dũng sĩ bênh vực lẽ phải như ta phải cúi đầu trước Thú nhân da xanh. Buồn cười, thật sự buồn cười. Ta hỏi các ngươi, vinh quang vĩ đại của Xích Luyện Ma Thần ở đâu hết rồi?"
Mọi người đều biến sắc.
Ánh mắt Lệ Vũ Tầm hiện lên ánh sáng không dễ gì nhận ra.
“Phì, tiểu nhi vô tri, ăn nói bừa bãi”
Trong đám người, một vị đại tướng hộ pháp của Xích Luyện thần giáo đứng dậy quát: “Cái thứ hèn mọn như người chẳng qua chỉ là một con chó do đại soái nuôi, lại dám phát ra giọng điệu kích động như vậy, có mưu đồ phá hư hòa đàm, đúng là đáng chết. Có ai không, mau bắt hắn xuống"
Bên ngoài đại điện liền có Xích Luyện giáp sĩ xông vào muốn bắt Lâm Bắc Thần lại.
“Ai dám động đến ta?"
Lâm Bắc Thần giận dữ, chân khí rung lên trực tiếp đánh bay hai tên Xích Luyện giáp sĩ. Hắn quyết định diễn cho trọn vở kịch.
Hắn chỉ thẳng mặt Hoắc Nhĩ Tư: “Con heo da xanh xấu xí kia, ngươi không phải tự xưng mình là chiến sĩ cường đại giữa tinh hà sao? Có dám đánh với ta một trận không?"
Ngươi tốt nhất nên đồng ý đi.
Có như vậy ta mới có thể đánh chết tên da xanh ngươi.
Hoắc Nhĩ Tư ngang ngược cười lạnh, khinh thường nói: Côn trùng Nhân tộc, ngươi chẳng qua chỉ là con chó cảnh Lệ Vũ Tầm nuôi mà thôi, cũng xứng đánh với ta một trận?”
Nói xong, hắn quay sang nhìn Lệ Vũ Tầm: “Lệ đại soái, chẳng lẽ người mặc cho tiểu sủng vật của mình hồ nháo ở đây sao? Đây chính là cấp bậc lễ nghĩa của Xích Luyện thần giáo?”
“Ta nhổ vào! Đám da xanh thô lỗ dã man các ngươi cũng xứng nói đến cấp bậc lễ nghĩa?"
Lâm Bắc Thần cường thế xen vào: “Nếu ngươi thật sự hiểu thế nào là lịch sự, người sẽ không đùa giỡn vũ cơ trong yến hội, thậm chí còn làm nhục đại soái nhà ta”
“Im ngay"
Cuối cùng thì Lệ Vũ Tầm cũng lên tiếng. Nàng hét lên với Lâm Bắc Thần, sau đó quay sang nhìn Hoắc Nhĩ Tư: “Hắn không phải sủng vật, hắn là hộ vệ của bổn soái"
Hoắc Nhĩ Tư hừ lạnh một tiếng, lỗ mũi phun khí.
Hắn nghe được ý bảo vệ của Lệ Vũ Tầm.
Lệ Vũ Tầm nói tiếp: “Hoắc Nhĩ Tư, lần kết minh này là do Y Trĩ hoàng triều thúc đẩy, là nghị định giữa Giáo chủ thánh giáo ta và hoàng đế Chiến Nguyên các ngươi. Nếu người cảm thấy mình có quyền xé bỏ minh ước, bây giờ ngươi có thể đi. Bổn soái tuyệt đối không ngăn cản"
Hoắc Nhĩ Tư biến sắc. Hắn... đúng là không dám.
Biểu hiện phách lối trước đó, chủ yếu là do Xích Luyện thần giáo hy vọng kết minh thành công, cho nên hắn mới cố ý nắm lấy mà thôi. Lệ Vũ Tầm cười lạnh một tiếng: “Bổn soái đã nghe qua chiến sĩ Chiến Nguyên thú nhân đều là cường giả dũng mãnh thiện chiến, chắc hẳn chư vị đi theo sứ đoàn đến đây cũng không ngoại lệ. Chuyện xé bỏ hiệp ước không cần nói lại. Nếu đã là đồng minh, tại sao chúng ta lại không luận võ trợ hứng? Các chiến sĩ Xích Luyện thần giáo ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút về sức mạnh của Chiến Nguyên thủ nhân có cường hãn như trong lời đồn hay không? Hoắc tướng quân, ý của người như thế nào?"
Hoắc Nhĩ Tư cũng được xem là đầu não thú nhân. Hắn lập tức hít sâu một hơi: “Được, chúng ta luận võ, bất kể sinh tử”
“Được."
Lệ Vũ Tầm mỉm cười: “Chúng ta hãy cứ ra năm người"
Hoắc Nhĩ Tư gật đầu đồng ý.
Bầu không khí trong đại điện rốt cuộc cũng đã hòa hoãn được một chút.
“Đại soái, cận vệ đoàn chúng ta xin ứng chiến"
Lâm Bắc Thần đứng lên: “Bảo vệ vinh quang đại soái là sứ mệnh thần thánh của chúng ta"
Lệ Vũ Tầm gật đầu: “Được, trận chiến này do người sắp xếp 1239 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận