Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2294: Phải thêm tiền.

Tuyệt cảnh phòng sinh là gì?
Đây chính là tuyệt cảnh phòng sinh.
Ngăn cơn sóng dữ là gì?
Lâm Bắc Thần chính là người ngăn cơn sóng dữ.
Đám võ giả Nhân tộc reo hò, không biết ai là người đầu tiên, bắt đầu hành lễ với Lâm Bắc Thần... Họ không chỉ xoay người cúi đầu, mà một số người thậm chí còn nằm rạp xuống mặt đất, tựa như đang cúng bái vị vua trong lòng họ vậy.
Lãnh chúa đời trước đã chiến tử, mất đi. Nhân vương đời này, đã trưởng thành rồi.
Mà ở một nơi không ai nhìn thấy, cảnh tượng này thông qua cách thức tiếp sóng của Tam tộc, lan truyền như gió đến mỗi một ngóc ngách trong Thanh Vũ giới. Đám người trên quảng trường tụ tập chật kín người, dưới tường thành, trong chợ giao dịch, nhìn thấy hy vọng từ trong tuyệt vọng, nhảy cẫng lên vui sướng, hoan hô reo hò cũng bắt chước nằm rạp trên mặt đất sùng bái.
Lâm Bắc Thần đứng trên chiến trường Đoạn Phong. Áo trắng như tuyết.
Giáp trắng như ngọc.
Dung nhân thế vô song. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là Thần của tinh cầu này.
Nhưng hắn cũng không thừa cơ hội mà làm ra vẻ.
Mà hắn đang bận suy nghĩ đến một vài chuyện khác.
Vừa rồi, ngay từ ban đầu Cẩu nữ thần không dốc hết sức, cố tình nhường chiêu, điều đó đã mơ hồ chứng tỏ một chuyện.
Nàng, kế hoạch ngay từ lúc nàng bắt đầu hiện thân chính là muốn cố tình thua mình, sau đó dẫn đám người Ma tộc rời khỏi Thanh Vũ giới.
Vì muốn thành toàn uy danh cho mình ư? Hay là có ý định khác?
Lâm Bắc Thần ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, gửi đi một tin nhắc, nói: “Ta nghĩ, người còn thiếu ta một lời giải thích đấy"
“Ngươi có thanh hoan độ của ngươi, ta có bất quy lộ của ta"
Kiếm Tuyết Vô Danh lập tức trả lời.
Lâm Bắc Thần đáp: “Nói tiếng người”
“Canh ba đêm mai, nửa đêm không người, nơi cao nhất Vân Quyển, mang theo rượu đến"
Kiếm Tuyết Vô Danh lập tức trả lời.
Lâm Bắc Thần ngẫm nghĩ rồi trả lời một chữ: “OJBK? (có thể hiểu là o cmn k, ok theo kiểu tục tĩu)
Lúc này, nhân ảnh xung quanh lập lòe.
Mấy người Tiêu Bính Cam và Vương Trung đã không chờ đợi nổi nữa mà vọt lên.
Kể cả mấy chưởng môn, trưởng lão các đại tông môn cùng với đám võ giả tinh nhuệ thời đại mới cũng thế.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”
“Lâm lãnh chúa, Lâm lãnh chúa."
“Từ rày về sau, Lâm lãnh chúa chính là đệ nhất Võ bảng Nhân tộc Thanh Vũ giới rồi"
Đủ thứ tiếng hoan hô vui mừng xen lẫn, tựa như thủy triều ập đến.
Lâm Bắc Thần đưa tay lên, chậm rãi hạ thấp xuống. Tất cả âm thanh chợt im bặt trong nháy mắt. Gương mặt từng người một đang vui mừng mà đỏ ửng lên, ánh mắt tập trung lên người Lâm Bắc Thần.
“Các vị.."
Lâm Bắc Thần nói: “Ba ngày trước đã thảo thuận giá cả xong xuôi, là ra tay một lần. Nhưng hôm nay ta đã đánh hai trận rồi, nên... phải thêm tiền"
Đám người nghe thế đều lộ vẻ mặt cổ quái.
Lời như thế, nói ra từ trong miệng của anh hùng Thanh Vũ giới, đúng là cơ hơi phá phong cảnh.
Nhưng làm gì có người nào có thể xen vào được lời nào trong lúc thế này?
Bọn họ đều làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục cùng nhau ăn mừng. Tiếng hoan hô vang tận trời.
Tần chủ tế đứng ở bên ngoài đám người, trên mặt là nụ cười thản nhiên, gương mặt thanh lệ tuyệt đẹp, trắng nõn, tựa như đóa hoa hải đường sau cơn mưa xuân, tươi mát vô ngần, không nhiễm trần thế, mang đến một loại vẻ đẹp riêng biệt thoát tục.
“Thiếu gia... Ôi dào, các ngươi đều lăn hết đi, đừng có đẩy ta, đây là thiếu gia nhà ta mà."
Vương Trung bị đám đông đẩy tuốt ra bên ngoài, nóng lòng đến mức nhảy dựng, muốn ôm đùi bày tỏ lòng trung thành vào thời khắc mấu chốt, nhưng vốn không thể nào chen vào nổi. Trong thời khắc thêm chốt Quang Tương uốn tóc, linh quang chợt lóe, lập tức lôi giấy bút ra, bắt đầu xoạt xoạt xoạt vẽ tranh.
Nó muốn lưu lại một bức “Vĩnh viễn tích thần nhận vận chúng sùng bái đồ”.
Chuyện kế tiếp sau đó trở nên rất đơn giản. Nhân tộc tiếp tục ăn mừng. Còn Vũ Văn Tú Hiền cũng đã bắt đầu ước thúc ra lệnh cho đám người Ma tộc, dừng hành động, chuẩn bị rút lui khỏi Thanh Vũ giới. Những chuyện này không còn liên quan đến Lâm Bắc Thần nữa. Câu nói “phải thêm tiền”
của hắn cũng không phải lời nói đùa mua vui gì. Mà là lời nghiêm túc.
Hắn muốn rời khỏi Thanh Vũ giới, bước lên con đường cảm ngộ pháp tắc tinh không, tiến vào cảnh giới lãnh chúa, sớm ngày mở ra Đông đạo Trấn Châu, giải cứu chúng nhân liên tiếp chết đi dưới phong ấn Vĩnh Hằng Chi Luân. Vì thế, trong khoảng thời gian kế tiếp, để Tiêu Bính Cam, Quang Tương và Tra Hổ cầm đầu “đám tay chân”, bắt đầu lần lượt tìm đến mười một đại môn phái đòi nợ.
Ngày hôm sau.
Trăng treo trên đầu ngọn liễu.
Mưa phùn mịt mù thấm ướt y phục.
Lâm Bắc Thần mang theo rượu ngon bắt chẹt được từ chỗ điện Liên Thiên Thủy đến đỉnh Tham Nguyệt.
Đỉnh Tham Nguyệt vốn là ngọn núi được xếp thứ hai mươi trong dãy núi Vân Quyển, nhưng sau khi mấy đỉnh Triều Thiên, đỉnh Thần Bút, đỉnh Cô Kiếm và đỉnh Vọng Nguyệt bị Ma tộc chặt đứt, đỉnh Tham Nguyệt trái lại nằm không trở thành đệ nhất. Có thể thấy được trên thế giới này, có khi thật sự tồn tại chuyện “nằm thắng”. Khi Lâm Bắc Thần tiến vào đỉnh Tham Nguyệt, Kiếm Tuyết Vô Danh đã chờ sẵn ở đó.
Nàng dùng trường kiếm gọt nham thạch trên đỉnh núi làm thành bàn ghế, đang dùng hai cánh tay trắng nõn chống cằm, khuỷu tay chống trên mặt bàn đá, ngẩn người ngắm trăng.
Mưa lạnh buổi đêm trên đỉnh núi làm lay động từng sợi tóc đen của nàng, hai chùm tóc đuôi ngựa xõa xuống như thác chảy nằm bên tóc mai, hiện ra dưới ánh trăng, từng sợi từng sợi lấp lánh, tô điểm cho gương mặt thanh thuần xinh đẹp, tựa như mặc kệ nàng có phạm phải sai lầm gì đi nữa đều xứng đáng được tha thứ.
Lâm Bắc Thần ngồi xuống chiếc ghế tròn ở phía đối diện chiếc bàn đá.
“Tới rồi à?
“Ừm “Rượu đâu?”
“Mang rồi này"
Kiếm Tuyết Vô Danh lôi ra hai cái chén bằng đá, bày trên mặt bàn.
1083 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận