Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3052: Chưa chết

Sau nửa canh giờ. Trong văn phòng làm việc Phó tổng cục.
Lâm Bắc Thần hút xì gà, uống rượu vang đỏ.
Ở phía đối diện.
Lý Anh lộ biểu cảm phức tạp, nhìn Lâm Bắc Thần.
Yêu cầu của Lâm Bắc Thần đối với hắn rất đơn giản, chỉ có một việc: Đừng để đám người Lý Trần Duyên biết thân phận của bản thân ngoài cái gọi là Thái tử Đế hoàng.
Đừng để bọn hắn biết thật ra hắn chính là một tên sát nhân cuồng ma danh tiếng xấu.
Hiển nhiên Lý Anh làm được.
“Tiền bối có từng thay đổi ý định chưa?"
Lâm Bắc Thần bật cười.
Một cây xì gà chầm chậm bay tới trước mặt Lý Anh.
Lý Anh thoáng nhìn vào nó, đưa tay tiếp nhận, châm thuốc, rít một hơi, khói thuốc vào cổ họng, qua phổi, sau đó chậm rãi nhả ra, nói: “Còn có một chuyện nữa.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Có phải tiền bối muốn hỏi ta, nếu đã là Thái tử Đế hoàng, tại sao lại còn ra tay độc ác hạ sát, giết chết mấy người Tần Nhược thành viên của đoàn cống phẩm?"
Lý Anh gật đầu.
Ngày đó, thây ngã thành đống, đầu người chồng chất như núi. Máu tươi tràn lan khắp mặt đất quảng trường nhỏ.
Lý Anh biết được những việc này thông qua miệng của đám người Lý Trần Duyên. Tất cả mọi người ở Lý gia đều dặn đi dặn lại, nghìn vạn lần phải đề phòng con chó điên Lý Thiếu Phi này, nếu có cơ hội có thể giết chết kẻ này.
Nhưng bọn họ làm sao biết được, người mà mình luôn miệng chửi mắng và người mà khi mình mỗi khi gặp gỡ luôn miệng cảm ơn thật ra lại cùng một người.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Nếu ta không giết bọn hắn thì làm sao bảo vệ được bọn hắn?"
Lý Anh khẽ giật mình, chợt phản ứng lại.
“Bọn hắn cũng chưa chết?"
Hắn bất ngờ đứng dậy.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Ha ha ha, tiền bối đừng kích động, đương nhiên là chưa chết rồi. Ta và đám người Tần Nhược đã sóng vai chiến đấu với nhau, bước ra từ trong ngục Vạn Tộc, rồi lại chiến đấu anh dũng ở vũ trụ Âm Cực, sao có thể hi sinh bọn họ được? Xem như có tình hình nguy cấp, ta tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn hi sinh đồng đội, để bản thân có không gian chiến thắng và thở dốc"
Nói đến đây, Lâm Bắc Thần lại nói tiếp: “Nếu tiền bối không tin, ta có thể lập tức dẫn theo tiền bối đi gặp bọn họ.
Tổng cộng có 367 người, không thiếu một kẻ nào?
Lý Anh ngồi xuống lại, ánh mắt tựa như thiểm điện nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trầm giọng nói: “Không cần, ta tin ngươi"
Hắn thật sự rất vui.
Quả thật có thể nói là hưng phấn.
Có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười như điên như dại.
Ngay cả hốc mắt, trong lúc bất tri bất giác đã hơi ươn ướt, vội vàng mượn nhờ khói thuốc từ điếu xì gà che đi.
Không phải bởi vì bản thân đã thoát ra được Thiên Ngục mà kích động. Không phải bởi vì tộc nhân Lý thị chưa chết mà kích động. Cũng không phải bởi vì đám người Tần Nhược còn sống mà kích động. Mà là bởi vì rốt cuộc đã nhìn thấy được “ánh sáng”, nên mới kích động. Đúng thế. Trong mắt Lý Anh, Lý Thiếu Phi chính là “ánh sáng”.
Trong thời đại đen tối Đế hoàng bệ hạ viễn chinh nơi dị vũ trụ mãi không xuất hiện, bên trong Nhân tộc cuối cùng đã xuất hiện một tia sáng. Tia sáng này như một ngọn nến, dù trước mắt vẫn còn yếu ớt nhưng vẫn có thể xua tan bóng đêm nhũ cũ, mang đến “ánh sáng” rực rỡ cho tất cả kẻ sĩ nhiệt huyết.
Nhân tộc chờ đợi “ánh sáng” này quá lâu, thật sự quá lâu rồi.
Từng ấy năm đến nay, xuất hiện nhiều thiên kiêu anh kiệt như thế, đều từng là người khiến người ta phải kinh diễm, khiến người ta phải chờ mong, duy chỉ có Lý Thiếu Phi là người duy nhất thật sự khiến Lý Anh cảm nhận được năng lượng và nhiệt độ.
Hắn dùng sức lực của mình hắn cứu vớt tín đồ đoàn cống phẩm, cứu lấy Lý gia, rồi lại có thể khiến Thủy tổ Độc tễ đạo mở miệng thả người.
Đây là chuyện mà rất nhiều cường giả cấp bậc Tân tổ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn đã làm được rồi.
“Nói đi, ngươi muốn điều gì từ lão phu đây?"
Lý Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Lâm Bắc Thần không chút khách khí, nói: “Ta muốn tất cả"
Tiến vào Huy Diệu thành.
Thành lập quân đội của riêng mình.
Nhận được sự ủng hộ từ các Thống soái Huy Diệu...
Cuối cùng là quyền kiểm soát toàn bộ Huy Diệu thành.
Nắm giữ quân quyền của đế quốc, liền có thể chính diện chống lại Hoang Cổ tộc.
Cả ngày hôm đó, Lâm Bắc Thần đã ngồi bàn bạc với Lý Anh rất lâu. Cuối cùng, Lâm Bắc Thần nhận được lời hứa hẹn mà mình muốn.
“Vấn đề lớn nhất hiện tại là ngươi phải làm thế nào để nhận được sự tán thành và chấp nhận của mấy người tướng lĩnh quân đội?” Lý Anh hơi suy tư, rồi nói tiếp: “Bây giờ ngươi là Phó cục trưởng của Đặc Pháp Cục, xem như thuộc danh sách cơ cấu chấp pháp đặc thù. Gia tộc của ngươi cũng không có bối cảnh quân đội, tính cả Hoa gia cũng không phải người của quân đội. Sở dĩ Huy Diệu thành tồn tại được từng ấy năm cho đến hiện tại, không bị Hoang Cổ tộc chia đàn xẻ nghé hoàn toàn tan rã cũng bởi vì hệ thống quân đội vốn bài xích những kẻ bên ngoài. Xem như ngươi có nhận được tư cách xây dựng quân đội độc lập, nhận được bổ nhiệm của Huy Diệu thành thì cũng chưa chắc có thể nhận được sự tán thành của tướng lĩnh quân đội.
Lâm Bắc Thần cười ha ha, đáp: “Việc này thì ta đã nghĩ ra một sách lược vẹn toàn rồi.
Lý Anh hiếu kỳ hỏi: “Hả? Cách gì?"
Lâm Bắc Thần tằng hắng, quỳ gối trước mặt Lý Anh, lớn tiếng hô: “Cha nuôi tại thượng, xin nhận cái lạy này của nghĩa tử Lý Thiếu Phi"
Lý Anh:
...
Này con mẹ nó đúng là sách lược tốt.
Chẳng khác gì muốn để Lý Anh trưng cái bản mặt mo này đi “quét” mặt, trợ giúp mở đường cho Lý Thiếu Phi.
Có điều, đây đúng là sách lược tốt thật.
Chỉ cần có thể chấn chỉnh uy thế Nhân tộc trong Đế quốc, đối chọi với Hoang Cổ tộc, hi sinh tất cả mọi thứ cũng được, bản mặt mo này thì có là gì đâu?
“Được"
Lý Anh nhận lấy cái lạy chính diện của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cũng nghiêm túc, liều mạng dập đầu bốp bốp bốp.
Mặt đất sắp bị đập thành ba cái lỗ tới nơi.
Bái lạy một lão tướng quân Nhân tộc có cốt khí, uy vũ bất khuất, không hề mất mặt một chút nào, trái lại còn là một loại vinh hạnh.
Nên Lâm Bắc Thần có dập đầu cũng là cam tâm tình nguyện. Lý Anh rung động, tự tay đỡ Lâm Bắc Thần dậy.
Hắn hài lòng thỏa mãn bật cười phá lên.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
1131 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận