Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2190: Bạo ngược Vệ Danh Thần

Vệ Danh Thần không tự chủ được bị thuấn di trở về, xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Thần.
Tay hắn không thể động đậy. Sức mạnh mượn được từ năng lượng lực trường đã bị tước đoạt, tiêu tán không còn, thậm chí ngay cả ngũ khí thần lực của hắn cũng bị trấn áp, không thể điều động mảy may. Lúc này, Vệ Danh Thần kiêu hùng vạn cổ đã trở thành cá trắm cỏ đang nằm trên thớt chờ làm thịt. Lâm Bắc Thần đưa tay một trảo.
Lôi điện đầy trời đột nhiên biến mất.
Tần chủ tế váy trắng nhuốm máu, mái tóc bạc rối tung nhưng cũng không lo lắng cho tính mạng của mình. Nhìn thấy Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn dung hợp đại đan, toàn thân trên dưới tản ra sức mạnh khó mà hình dung, nàng thở phào một hơi, bước chân lảo đảo nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ.
Lâm Bắc Thần đưa tay vẩy xuống một luồng ánh sáng màu xanh. Thương thế Tần chủ tế trong nháy mắt hồi phục như cũ.
Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn thấy, liền vẫy tay: “Bên này nè, ta, ta đang ở đây, mau chữa thương cho ta đi"
Lâm Bắc Thần nhìn cẩu nữ thần “Tự nghĩ cách đi"
Kiếm Tuyết Vô Danh: “?"
Nghe qua, đây là tiếng người sao?
“Ta vì cứu người cho nên mới bị thương nghiêm trọng như vậy, người lại không chữa cho ta, ta sắp tê liệt rồi đây?
Cẩu nữ thần bi phẫn nói.
Lâm Bắc Thần thản nhiên đáp lại: “Ngươi yên tâm đi, nhiều nhất cũng chỉ là bán thân bất toại thôi. Muốn tê liệt dễ dàng như vậy sao?
Cẩu nữ thần nằm dài xuống đất.
Cuối cùng đều là tính toán sai.
Nàng không muốn nói chuyện nữa.
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Vệ Danh Thần.
Ánh mắt của hắn thiêu đốt ngọn lửa tức giận.
“Người phát rồ, không còn nhân tính, cho nên không có lo lắng. Ta không cách nào tra tấn tinh thần ngươi được”
Lâm Bắc Thần chậm rãi nắm chặt nắm đấm: Nhưng ta có thể khiến cho nhục thể của người đau đến hận người mẹ tại sao lại sinh mình ra”
Oành. Quyền thứ nhất đánh thẳng vào bụng Vệ Danh Thần. Ruột và dạ dày của hắn lập tức bị cắt thành mấy trăm đoạn.
Cơn đau đến tê tâm liệt phế truyền đến.
Rầm rầm rầm.
Một quyền lại một quyền Lâm Bắc Thần đánh vào người Vệ Danh Thần, đánh nổ từng tấc một của hắn.
Lâm Bắc Thần khống chế sức mạnh, không ngừng oanh kích Vệ Danh Thần, mang đến thể nghiệm thống khổ nhất.
Đồng thời, hắn không ngừng trị liệu, chữa trị cho Vệ Danh Thần, khiến cho hắn bị đánh nổ rồi vẫn có thể hồi phục như cũ, sau đó tiếp tục bị đánh tiếp. Đây quả thật là một sự tra tấn rất tàn khốc. Vệ Danh Thần giống như không ngừng trải qua sinh tử luân hồi. Vù vù vù.
Kiếm khí phá không.
Nháy mắt sau đó, Vệ Danh Thần trực tiếp bị kiếm khí mặc thể, đâm trước sau thành cái sàng.
Sau đó là hỏa thiêu, chôn sống, đóng băng, sét đánh...
Lâm Bắc Thần điên cuồng phát tiết cừu hận và phẫn nộ trong lòng.
Cuối cùng, hắn giẫm Vệ Danh Thần dưới lòng bàn chân.
“Ngươi đáng chết ngàn tỉ lần mới có thể cảm thấy an ủi những sinh linh vô tội đã chết dưới trận pháp và tính toán của ngươi, cái tên tạp chủng này."
Lâm Bắc Thần giẫm lên mặt Vệ Danh Thần. Vệ Danh Thần cũng không giãy dụa.
Hắn ngửa mặt lên trời, giữa chân mày hiện lên sự mỏi mệt, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, rất không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh: “Ta thua”
Không nên có lòng tham. Thật ra đã sớm có thể quay về.
Hắn nhất định phải mưu đoạt nhiều hơn. Cuối cùng lại thua đến không còn gì.
“Chỉ là ta nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc ta thua ở chỗ nào?”
Vệ Danh Thần nhìn Tần chủ tế: “Bên trong năng lượng lực trường, ta chính là chúa tể hết thảy, huống chi ta đã nuốt vào ba đại đan, phòng ngự vô địch, vì sao người lại có thể phá vỡ bức tường phòng ngự của ta, đâm rách cơ thể của ta, trực tiếp móc ra đại đan đã luyện hóa ba hợp một của ta? Nếu không biết đáp án này, ta chết không nhắm mắt, ngươi có thể nói cho ta biết không?”.
Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn.
Cho đến bây giờ, hắn cũng không biết mình thua ở chỗ nào.
Tần chủ tế nhìn Lâm Bắc Thần, hơi do dự, thản nhiên nói: “Nghĩ mãi mà không rõ? Vậy ngươi đừng nghĩ nữa. Từ lúc trận chiến cuối cùng bắt đầu đến bây giờ, người đã không ý thức được thiếu mất một người tham gia sao?"
Vệ Danh Thần giật mình.
Trong đầu chợt lướt qua một bóng người.
Hắn dường như hiểu ra được điều gì đó nhưng lại hoàn toàn không hiểu.
“Ngươi nói là Bạch Khâm Vân của Khư tộc?”
Cho dù Vệ Danh Thần bị giẫm dưới lòng bàn chân nhưng bên trong ánh mắt của hắn vẫn hiện lên sự khinh miệt như cũ: “Người đó lúc nào cũng muốn ám sát ta, nhưng cuối cùng lại thua trong tay của ta, nhận hết cực hình trong huyết nhục, cuối cùng lựa chọn khuất phục, tin vào sự hứa hẹn của ta sẽ mang toàn bộ Khư giới tiến về thế giới thiên ngoại cầu sinh. Ha ha, nàng ta có tư cách gì có thể phá hỏng kế hoạch của ta? Nàng ta có năng lực gì mà có thể giúp người làm được hết thảy?"
Lâm Bắc Thần nhìn Tần chủ tế.
Hắn cũng muốn hỏi. Cho đến nay, tại sao Bạch Khâm Vân lại từ truy sát Vệ Danh Thần chuyển sang thành thuộc hạ của hắn, kiên định không thay đổi chấp hành kế hoạch của Vệ Danh Thần. Đây chính là nghi vấn lớn nhất trong lòng Lâm Bắc Thần. Hắn cũng đã từng nghĩ qua rất nhiều lý do để giải thích cho Bạch Khâm Vân. Nhưng có lẽ tất cả đều không phải chân tướng. Gương mặt Tần chủ tế hiện lên sự thương cảm. Muốn biết sao?
Bây giờ cô bé kia đã không còn ở đây nữa rồi.
1311 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận