Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 3188: Thời khắc cuối cùng

“Ngươi sẽ trả giá đắt, vì hành vi của mình.
Ánh mắt hung ác của Cổ Đế thuộc Thượng Nhân Doanh nhìn chòng chọc vào Lâm Bắc Thần, nói: “Trong tổ chức, ngươi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ địa vị hèn mọn mà lại dám nắm thóp bọn ta như thế, còn giết chết Assange, ngươi..."
Viu.
Kiếm quang hiện ra. Đầu Cổ Đế bay lên.
Lâm Bắc Thần trực tiếp làm thân thể hắn vỡ nát, hấp thụ năng lượng Âm Cực, luyện hóa thành Âm Đan, cất đi, ánh mắt liếc nhìn về phía mười quái vật Âm Cực Thủy tổ khác, nói: “Các vị còn có lời gì muốn nói sao?"
Nếu là ở vũ trụ Âm Cực, Lâm Bắc Thần muốn đối phó với những quái vật Âm Cực Thủy tổ này sẽ không dễ. Nhưng ở vũ trụ Hồng Hoang, bây giờ hắn ăn cơm đi ngủ uống nước đều sẽ tăng trưởng thực lực một cách kinh khủng, giết mấy quái vật Âm Cực Thủy tổ là vô cùng dễ dàng.
Đám quái vật Âm Cực Thủy tổ âm thầm cắn răng, căm ghét vô cùng. Nhưng không một ai phản kháng.
Xem như bọn hắn đã nhận ra, Thủy tổ Hoang Cổ tộc vừa mới tấn thăng vốn chính là một kẻ điên, giống như là đầu óc có bệnh vậy, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
“Đừng sợ, cứ cả gan nói ra đi, con người ta là một người vô cùng sáng suốt, nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc lời nói của mọi người, đồng thời sẽ đưa ra phản hồi đơn giản trực tiếp ngay tại chỗ"
Nụ cười của Lâm Bắc Thần tựa như gió xuân.
Nhưng đám Âm Cực Thủy tổ thì đều ngậm miệng không nói. Ai đi tin một kẻ não tàn chứ.
“Haizzz"
Tìm không ra cớ để giết thêm một hai tên nữa rồi.
Thế là Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói tiếp: “Nếu mọi người đã thân thiện đạt thành nhất trí rồi, vậy xin hãy nhanh chóng gia nhập quân đội xuất thủ đi. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là tiêu diệt nghịch tặc Bắc Thần mà còn phải tận hết khả năng tạo thành tử thương, tốt nhất là chục tỷ quân đế quốc toàn bộ đều tiêu hao gần như không còn. Nhưng có một vài điều phải chú ý, đừng làm hỏng và ô nhiễm tinh hệ, tinh cầu... Bởi vì nghìn vạn năm về sau, chúng ta còn cần thu hoạch thêm lần nữa.
Đám người Thượng Nhân Doanh đồng ý trong sự im lặng.
Lâm Bắc Thần nói: “Hy vọng các vị tốt nhất có thể nghiêm chỉnh làm theo những gì ta nói, đừng khiến ta phải đến xử lý rác rưởi không nghe lời thay cho tổ chức Tiến sĩ đạo.
Kẽ hở hư không.
Đệ nhị thập nhất điện sáng tối chập chờn, ẩn náu giữa hư vô. Trong điện.
Tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Vĩnh Hằng Chi Lô phun ra Vĩnh Hằng Hỏa Diễm, khu động toàn bộ Đệ nhị thập nhất điện vào trong Độn Hóa, có thể tránh sự truy kích của quân đế quốc.
Đối với hành động trảm đầu quân cánh trái, mặc dù đã đạt được thành công to lớn nhưng phe mình cũng tổn thất nặng nề. Hiện giờ nhóm tiến sĩ tu chỉnh bên trong đại điện còn chưa tới năm nghìn người.
Trong đó bao gồm một vài người bị thương nặng. Bầu không khí trở nên kiềm nén, căng thẳng. Đều đang tranh thủ thời gian, khôi phục thực lực. Rào rào rào.
Chỉ toàn tiếng lật sách.
Tần chủ tế cũng không ngoại lệ.
Mái tóc dài màu bạc rũ trên đầu vai, nàng ngồi bên cạnh Vĩnh Hằng Chi Lô, trong tay nâng một quyển sách, nhẹ nhàng lật qua lật lại.
Đối với tu sĩ Tiến sĩ đạo mà nói, đọc sách, chính là tu luyện. Đọc sách trăm lần tất thấu được nghĩa. Trong sách tự có thông thiên pháp, trong sách tự có đại đạo cơ.
Bạch Khâm Vân không phải là người thuộc Tiến sĩ đạo, đang vừa đi vừa về tuần sát xung quanh đại điện, thấy thư sinh cần trợ giúp thì liền ra tay giúp đỡ.
Mặc dù bầu không khí trầm mặc, nhưng cũng không đến mức suy sụp tinh thần.
Thư sinh có thể kiên định đứng bên cạnh Tần chủ tế, lựa chọn đối đầu với Hoang Cổ tộc đều đã suy nghĩ thông thấu, suy sét vượt ra khỏi giới hạn sinh tử, có nghị lực và trí tuệ to lớn, sẽ không bởi vì loại chuyện này mà phản bội.
Nhưng cục diện khó khăn đến mức vượt qua khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
Mấu chốt là không nhìn thấy được ánh sáng.
Kết quả cuối cùng có thể nhận được chỉ có bại vong.
Đáng tiếc.
Đáng tiếc.
Cơ nghiệp tốt đẹp của Nhân tộc bây giờ lại sắp bị Hoang Cổ tộc thay thế, đúng là đáng hận.
“Thao chiến qua hề bị thần giáp, hạm thác ngôi hề đoản binh tiếp. Tinh tế tinh hề địch nhược vẫn, thỉ giao trụy hề sĩ tranh tiên."
Một loạt tiếng đọc sách vang lên.
Vừa nhìn lại thì chỉ là thư sinh thiếu nữ độ mười tám.
Nàng mất một cánh tay, máu tươi ngừng chảy, nhưng cánh tay đã không thể phục hồi như cũ. Sắc mặt nàng vàng như nến, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị, một tay nâng sách, giọng đọc trong trẻo, tựa như đao kiếm.
Giọng đọc này lập tức khơi lên nỗi lòng tất cả mọi người. Có người vô thức hòa giọng với nàng. Càng ngày càng nhiều người hơn gia nhập vào đó, vịnh thơ cùng với thiếu nữ cụt tay.
“Xuất bất nhập hề vãng bất phản, tinh hà hốt hề lộ siêu viễn"
“Đới trường kiếm hề hiệp thần cung, thủ thân cách hề tâm bất trừng"
“Thành ký dũng hề hựu dĩ võ, chung cương cường hề bất khả lăng. Thân ý tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng...
Tiếng đọc sách trong trẻo vang vọng khắp đại điện.
Tần chủ tế buông sách trong tay ra, nhìn các tiến sĩ trước mặt, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm khái vô hạn.
Nàng là người trải qua chiến tranh.
Bất kề là cuộc chiến tín ngưỡng Thần giáo khi xưa hay là cuộc chiến với đế quốc hiện tại nàng đều từng tận mắt nhìn thấy, từng tham gia vào vòng chiến.
Bản chất của chiến tranh mãi mãi vẫn là giết chóc và tử vong.
Nhưng thứ mà nó bảo vệ thì lại khác nhau.
Không nói khoa trương, cục diện hôm nay, trước nay chưa từng có.
Dù biết rõ sẽ diệt vong, các thư sinh vẫn bình tĩnh khẳng khái như trước, trong đại điện tràn ngập bầu không khí xúc động mặc chết.
Bọn họ không phải đấu tranh vì lợi ích của bản thân.
Mà bọn họ đấu tranh vì tồn vong của chủng tộc, vì chí hướng tiến ngưỡng họ nơi theo.
Ánh mắt Tần chủ tế nhìn về phía cửa lớn đệ nhị thập nhất điện. Ánh mắt trầm tĩnh.
Cuộc chiến này, tin tức truyền đến từ phía Hàn Bất Phụ, từ đầu đến cuối vẫn ổn định và kiên quyết, tin tức mà vị quân thần đệ nhất vũ trụ Hồng Hoàng này truyền đến vẫn luôn là ba chữ... Có hy vọng.
Tần chủ tế không nhìn thấy được hi vọng đó ở đâu.
Nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng.
Mở điện thoại ra.
Ảnh chân dung của người kia trong Wechat vẫn nằm im bất động như cũ, không hề có tin nhắn được gửi đến. Nó cứ lẳng lặng nằm đó trong danh sách bạn bè, giống như thật sự không còn tồn tại trên đời này nữa vậy.
Đột nhiên...
1189 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận